14-QUYẾT LIỆT TỰ CỨU MÌNH
(22:37) Hôm
nay quý Phật tử về đây, thăm Thầy, được nghe Thầy nói pháp tu tập rất là đơn giản,
không có khó khăn. Hãy cố gắng cứu mình! Không ai cứu mình bằng chính
mình. Mình hãy cứu mình, các con!
Có thân là
có khổ. Bữa nay thì bình yên, ngày mai chưa chắc đã bình yên. Nếu nó không bệnh
đau thì thôi, mà đã bệnh đau, đó là một nỗi khổ không phải cho mình mà còn cho
những người thân của mình.
Một người
đau thì làm sao những người thân của mình yên tâm được, họ phải lo lắng. “Một
con ngựa bị đau, cả tàu không ăn cỏ”. Con người chúng ta nó phải hơn con ngựa
nhiều chứ sao. Vậy mà con thú vật nó còn như vậy, huống hồ là chúng ta. Ở trong
gia đình, có ai bao giờ vợ đau mà chồng đi chơi được đâu, không thể! Mà chồng
đau, con đau, người mẹ, người vợ không thể yên tâm được. Lo lắng, đó là những nỗi
khổ. Một người đau mà cả nhà (khổ). Làm sao mà cho được tự tại như bây giờ quá
tuyệt vời!
Mà Thầy nói
có phương pháp đuổi bệnh, thì bệnh không có, thì làm sao thân này đau khổ rồi mới
chết được? Cho nên nó nằm yên lặng nó ngủ, ngủ ngon lành, rồi chết đi luôn.
Đó, thì ai
cũng ước mong mình như vậy, nhưng mình không tập luyện làm sao ước được? Cho
nên các tổ của Đại thừa như Hòa thượng Từ Vân, Hòa thượng cũng nói viết một cái
bài sám: “Cầu cho tôi chết biết ngày, biết giờ, biết khắc, biết rày tánh
linh.” Nghĩa là cầu cho mình chết, mình biết được ngày giờ. Cầu xin, chứ sự
thật ra đạo Phật là làm chủ chứ không phải cầu xin, không có cầu xin. Bây giờ
mình làm chủ, mình muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống, thì đâu cầu
xin ai?
(24:24) Nhưng
các tổ bên Tịnh độ thì không thể được. Cho nên “Cầu cho tôi chết biết ngày,
biết giờ, biết khắc, biết rày tánh linh”, đó là cách thức để cầu. Ở đây
chúng ta không cầu xin như bên Tịnh độ, mà Phật giáo Nguyên Thủy có cách thức dạy
chúng ta làm chủ sự sống chết. Có bệnh đuổi bệnh. Mà không bệnh là nằm xuống để
tự tại, rồi hơi thở tự dừng lại. Trong khi đi không mệt nhọc, không đau khổ. Đó
là tự tại trong sanh tử.
Hãy ráng cố
gắng tu tập! Một ngày mình chỉ cần bỏ ba mươi phút hay hoặc là một giờ. Một giờ
mình chia ra buổi sáng hay buổi tối một giờ, hoặc nửa giờ, buổi khuya nửa giờ.
Coi như là ban ngày đi làm, mà ban đêm thì tối tất cả gia đình đều ngủ hết rồi.
Thay vì mọi người xúm lại coi ti vi, thì trong giờ đó mình bỏ ra ba mươi phút,
mình không cần xem tivi, mình chỉ tập. Rồi khuya mọi người đều yên giấc ngủ thì
mình thức dậy mình tập ba mươi phút nữa.
Cứ ngày
ngày, cứ buổi tối và buổi khuya mình bỏ ra tập, mình tu tập có một giờ thôi; tối
nửa tiếng, rồi buổi khuya thì nửa tiếng. Và ngày nào cũng tập luyện như thế, (
thì sẽ) làm chủ được sự Sống - Chết.
Trong năm,
sáu tháng sau mình tập luyện như vậy, quý Phật tử có đau bệnh, quý Phật tử bảo
tác ý như thế này: “Thọ là vô thường, cái bệnh đau bụng này không có đau nữa,
đi đi!” Thì rồi ngồi yên lặng, nó hết cái đau. Nó hay quá hay!
(26:04) Hoặc
cái đầu mình nhức, hoặc là cái chân mình bị thấp khớp nó đau nhức, hoặc là nó bệnh,
mình bị nhức chỗ nào bất cứ chỗ nào trên thân, chúng ta bảo: “Đi!” thì
nó sẽ đi liền tức khắc, nó không còn có ở trong đó. Mà chỉ có mình siêng năng
mình tập như vậy thôi. Rồi tối mình tập ba mươi phút, khuya mình tập ba mươi
phút.
Thì nó có những
cái phương pháp đơn giản. Muốn trị bệnh của mình thì nó có cái câu như thế này,
quý Phật tử nhớ kỹ: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân
hành tôi biết tôi thở ra”, thì hít vô thở ra năm hơi thở, rồi tác ý lại một
lần. Mà cứ như vậy, cứ năm hơi thở rồi tác ý một lần. Năm hơi thở rồi tác ý một
lần, đúng ba mươi phút nghỉ, không tu nữa.
Khuya dậy
mình cũng tác ý câu đó: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân
hành tôi biết tôi thở ra”. Bởi vì mình biết cái thân mình bữa
nay nó an ổn vậy, chứ ngày mai nó sẽ bệnh đó, thì chắc gì đã là yên đâu. Cho
nên bữa nay mình tập trước đi. Mình tập vậy cái thân không bệnh, mà có bệnh thì
bảo đi thì nó đi liền. Các con hiểu không? Hễ mình bảo nó đi đi, thì tức là
mình nương vào hơi thở rồi, mình biết hơi thở ra vô chứ không cần biết cái bệnh
của mình.
Thí dụ như
cái đầu Thầy đang nhức này, mà Thầy thường tập cái câu: “An tịnh thân hành
tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”, rồi Thầy hít
vô thở ra. Bây giờ nó đang nhức cái đầu, Thầy bảo: “Cái đầu đau này đi đi!
Hôm nay không có đau cái đầu nữa nha!” Thầy tác ý như vậy rồi thì tác ý cái
câu kế: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết
tôi thở ra”, rồi Thầy cứ hít vô thở ra. Cho đến khi Thầy nhìn lại, cái đầu
Thầy hết đau. Bởi vì Thầy ở trong hơi thở, chứ Thầy không có ở trong cái chỗ
đau của Thầy đâu mà đau.
Các con hiểu
không? Mà tại vì Thầy đã tập, Thầy tập năm, sáu tháng nó quen rồi. Cho nên Thầy
bảo nó an tịnh, rồi thì bắt đầu Thầy chỉ cần biết hơi thở thôi. Bây giờ Thầy bảo:
“Cái đầu đau này không có đau, phải biết hơi thở, an tịnh trong hơi thở đi!”
thì bắt đầu nó biết hơi thở ra hơi thở vô.
Bởi vì Thầy
tập nó quen rồi. Bây giờ Thầy nương trong hơi thở, bây giờ Thầy nương cái hơi
thở, ở trong cái hơi thở, nó cứ thở ra thở vô thở ra thở vô. Lát nữa không còn
thở ra vô nữa thì thử nhìn coi nó hết không. Cái đầu Thầy đau, nó đã hết. Nó
đơn giản như vậy mà tại sao chúng ta không tập? Nó lợi ích như vậy tại sao
chúng ta không tập? Nó nghĩ (chỉ) ra công tập luyện có chút thôi chứ nó có tốn
tiền tốn bạc gì đâu?
(28:24) Mà
trong những cái buổi như buổi tối, mấy con thấy gia đình mình xúm nhau đi coi
ti vi, còn riêng mình, mình tìm đâu đó mình (tập). Bây giờ thì chắc chắn ai
cũng ngủ rồi, (buổi khuya) thì mình dậy, mình thấy nó không buồn ngủ nữa, mình
dậy, mình tập. Có gì đâu.
Không ngờ là
sau thời gian gia đình không hay mình tập luyện gì hết mà cuối cùng có bệnh là
mình đuổi. Hạnh phúc lắm mấy con! Ai làm cũng được hết. Thầy nói người già cũng
tu tập được, mà người trẻ cũng tu tập được.
Như các cháu
dạy cách thức, nó cũng tập được chứ không phải không. Mà hễ nó siêng năng nó tập
thì nó cũng đuổi được bệnh nó, mà nó không còn bị đau khổ, phải ẵm nó đi bệnh
viện Nhi Đồng hay hoặc này kia. Chỉ nó: “Con sẽ làm vậy, làm vậy” thì nó
cũng tập, nó làm, nó làm vậy, chứ mà (nó cũng hết).
Đó mình giúp
con mình, mình giúp thân mình. Mà con mình không đau thì nó khỏe. Trừ ra có
cháu bé mà chưa biết gì thôi, chứ nó đã biết đi học thì nó đã biết viết chữ, nó
đã biết được, cô giáo dạy nó, nó đã học theo được, nó hát được, thì mình dạy nó
tác ý được. Nó tác ý nó thành cái lực của ý thức của nó. Cho nên mình dạy các
con “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi
thở ra”, thì cái thân của nó sẽ an ổn, không có gì. Mấy con thấy không? Đơn
giản lắm!
Bây giờ mấy
con hỏi Thầy gì nữa không? Có hỏi gì nữa không? Thầy dạy mấy con cái pháp rất
là tuyệt vời, chỉ có nhiêu đó. Về tập đi, sáu tháng là biết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét