23-XẢ VÔ LƯỢNG
Xả là xả bỏ,
không dùng nữa, không chấp, dẹp qua luôn. Xả vô lượng là bỏ hết tất cả những
pháp ở thế gian (như thầy tu thì chỉ có ba y một bát), không còn một vật gì,
hay một chướng ngại nào ở trong tâm. Vậy các pháp ở thế gian là pháp gì? - Các
pháp thế gian là pháp trói buộc như mạng lưới mà ta khó thoát ra. Các pháp ấy
là: sắc dục, tài sản thế gian, vật chất lớn, vật chất nhỏ, nhà cửa, ruộng vườn,
danh thơm, tiếng tốt, tiếng khen, tiếng chê, thức ăn ngon dở, ngủ nghỉ, anh em,
bè bạn gần xa, chùa to, tháp lớn, miễu đình, tế tự, cúng bái, tụng niệm, ca
ngâm, tủ giường, bàn ghế, ly chén, xoong nồi, ti-vi, radio, tủ lạnh, kinh sách,
kiến thức học tập thiên văn, địa lý, toán, khoa học, kinh tế, chính trị học, dịch
số, bói toán, và các nghề thợ mộc, thợ may, thầy thông, thầy ký, thầy bùa, thầy
cúng… Nói chung toàn bộ các nghề trên thế gian, đụng vào đâu nó cũng dính với
ta, đổi nghề nó cũng dính với ta. Từ cái ly cái chén trong nhà cho đến kiến thức,
học thuật, tâm ta cứ chấp cái này cho đến cái kia (kiến chấp), làm cho chúng ta
không giải thoát. Nếu không xả hết thì nó sẽ làm ta bận tâm (so sánh, chống đối).
Ta phải xả hết mọi tri kiến trong đầu của chúng ta, kể cả những kinh sách mà ta
học được bấy lâu. Chỉ còn một điều duy nhất trong đầu là xả tâm cho hoàn toàn
trong sạch. Được như vậy mới là giải thoát. Nếu trong đầu còn nhớ Phật đã nói
như thế này, Thầy đã nói như thế kia là chưa xả. Bởi vậy Phật đã bảo: “Chánh
pháp của ta còn phải bỏ, huống hồ là pháp thế gian”. Phải xả vô lượng tâm, vì
tâm đụng đâu là dính đó.
Đạo Phật là
đạo siêu xuất, và mục đích của đạo Phật là xả, xả vô lượng. Xả cũng là một chi
phần của Thất Giác Chi. Xả tối đa được phần nào là tốt phần ấy. Nghĩa
là trong giai đoạn I của người cư sĩ, ta phải xả thật sạch, trắng như vỏ ốc mới
có thể bước sang lộ trình thứ hai của đạo giải thoát: xuất gia. Nếu
người cư sĩ không chuẩn bị xả sạch ở giai đoạn tứ vô lượng tâm, thì khi xuất
gia khó mà tu hạnh tỳ kheo. Vì đến đây ta phải tu tập các hạnh khác với người
cư sĩ; ta không còn nghĩ đến việc xả cái bàn, cái ly, hay giã từ vợ con,
mà phải tập luyện Tứ Niệm Xứ, Tứ Thiền, Bát Chánh Đạo và Tứ Diệu Đế. Nếu xả kỹ
thì khi dụng công miên mật, ta chỉ cần một tuần cho đến hai, hay ba tuần là có
thể chứng ngộ (đạt Sơ Thiền). Không xả được thì ta bị trói buộc hoài, bị trói
buộc thì làm sao giải thoát? Có những người xuất gia 5 năm, 10 năm, 20 năm mà
cũng không xả sạch hoàn toàn (vẫn còn vướng mắc). Do đó, Thầy phải làm gương “ẩn
bóng” để xả cho sạch, và để làm gương cho mọi người thấy là xả bỏ tất cả, giã từ
tu viện, xa rời đệ tử, không có một chút tài sản nào cả. Nếu muốn làm lợi ích
cho chúng sanh thì ở đâu mà không làm lợi ích cho chúng sanh? Cần gì phải ở
chùa, làm trụ trì mới độ được chúng sanh. Ở đâu có người tu thì ta đến đó độ họ,
xong rồi thì mình đi đến chỗ khác. Cho nên đời sống du tăng, khất sĩ là đời sống
tuyệt vời, xả sạch. Đây là nét đặc trưng của đạo Phật; người nào không thực hiện
được như thế không phải là tu sĩ đệ tử Phật.
Cần phân biệt
người tu chân (xả thật) và người tu giả, không dám xả hết, chỉ xả nửa chừng, hoặc
không xả gì cả. Xả dục lạc thế gian thì thầy tu có thể xả được, nhưng chùa miễu
thì nhiều người không xả được. Tóm lại, muốn chấm dứt sanh tử luân hồi thì dứt
khoát phải buông xả tất cả. Phải nhớ, được thân người rất là khó, nếu không nỗ
lực tu hành thì mãi mãi trôi lăn trong sanh tử luân hồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét