25- XẢ BỎ SÁU THỨ DỤC LẠC
B- XẢ BỎ
SÁU THỨ DỤC LẠC: Đó
là đối tượng của sáu giác quan: sắc thanh, hương, vị, xúc, pháp.
1- Sắc: sắc là đối tượng của mắt. Sắc
trong ngũ dục lạc là sắc dục, còn sắc trong sáu trần là hình ảnh, sắc tướng của
các pháp, như cassette, ti-vi, tủ lạnh, bàn, ghế, ly, tách, nhà, xe, người, vật…những
hình ảnh có sức cám dỗ ta, làm tâm ta thích thú, khả ái, khả lạc, khả hỷ.
2- Thanh: âm thanh của người, vật, nhạc cụ
làm cho tâm ta thấy khả ái, khả lạc, khả hỷ. Thí dụ thích thú khi nhảy đầm theo
điệu Rumba, Twist, Lambada, v.v…
3- Hương: mùi thơm của các pháp có sức hấp
dẫn khiến cho ta thấy khả ái, khả lạc, khả hỷ.
4- Vị: mùi vị ngon ngọt, cay, đắng…có
sức cám dỗ làm cho ta dễ chịu, ưa thích, khả ái, khả lạc, khả hỷ. Đứa con ăn
cái bánh ngon cả tháng mà vẫn còn nhớ, còn thèm, và cứ nhắc hoài: “Chừng
nào ba đi chợ, nhớ mua cho con cái bánh hiệu…”.
5- Xúc: Sự va chạm của các pháp sinh ra
cảm giác mát, êm, nóng, lạnh, đau nhức, nhẹ nhàng, lâng lâng, say say; cảm giác
khoái lạc, cảm giác khó chịu, cảm giác sung sướng, mừng vui, buồn khổ… Người
tu thiền mà có trạng thái thích thú say mê là đi vào hang quỉ. Nên nhớ là tu
thiền để làm chủ sanh tử, tức là làm cho các hành ngưng hoạt động; sau đó thì
ta cho phục hồi sinh hoạt, trở về hơi thở bình thường. Tu thiền không phải là
đi vào đó để thọ dụng cái lạc thú của thiền định, mà là để lấy lại sức cho ngày
hôm sau tiếp tục làm việc.
6- Pháp: pháp ở đây không có nghĩa là
bàn ghế, nhà cửa, mà là sự hiểu biết của cổ kim, nhân loại. Nó bao gồm cả khoa
học, toán học, văn học, sử học, thiên văn học, các kinh sách của các tôn giáo lớn
trên thế giới và giáo lý của đức Phật. Đó là kiến chấp của người thế gian. Nó
lôi cuốn và làm cho tâm ta ưa thích, xem đó là chánh pháp, là đúng pháp, ôm chặt
khư khư, cho đó là khuôn vàng thước ngọc. Tu hành như thế khiến cho ta thấy khả
ái, khả lạc, khả hỷ, rồi dính mắc không buông bỏ được. Vì thế cho nên mới có
tranh luận hơn thua, chia ra pháp này, pháp nọ, không có gì giải thoát. Thí dụ
cúng kiếng vào các ngày giỗ, kỵ (ở nhà), hoặc là giỗ tổ (ở chùa), nếu ta không
làm thì bị mọi người than phiền, chỉ trích; mà làm tức là bị các pháp trói buộc
ta làm nô lệ cho phong tục, tập quán; cho nên phải cương quyết bứt bỏ, mặc cho
ai công kích, phản đối. Ta phải nói: “Tôi là thầy tu, tôi không thể làm
chuyện mê tín như thế”.
Tóm lại, các
pháp thế gian là pháp cám dỗ, lôi cuốn con người đi đến chỗ làm ác, tạo bao cảnh
khổ cho nhau. Người ta sát phạt nhau bằng lưỡi gươm, miệng kiếm. Có người chấp
vào pháp tu của mình và nói xấu các thầy khác.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét