42-XẢ TÂM CHỨ KHÔNG ỨC CHẾ TÂM
(30:57) Còn
có người ăn chay mà bệnh đau mấy con. Bệnh đau là tại vì mấy ông ăn chay, mấy
ông còn thèm thịt. Mấy ông ăn chay mà còn dữ quá, nói chửi người ta, phải
không? Do đó người ta ăn chay là vì cái Đức Hiếu Sinh, cái lòng thương yêu người
ta. Cho nên mỗi cái chướng ngại đều là người ta tha thứ và thương yêu. Còn mình
lấy ăn chay để làm cơ sở, nhưng mà sự thật ra chưa chắc đã là mình thiện. Cho
nên do đó có người ăn chay vẫn bị bệnh đau. Hầu hết là những cái người mà ăn mặn.
Bởi vì mình nuôi cái thân mạng của mình bằng sự đau khổ của chúng sanh, mà làm
sao thân này không đau bệnh?
(31:33) Thầy
nói cứ vô bệnh viện Chợ Rẫy thì mấy con biết, họ nằm láng linh. Thành ra trên
cái vấn đề, bởi vậy Thầy chuẩn bị cho mấy con. Có người ăn chay tại sao còn bệnh?
Có người ăn chay mà nói: “Bây giờ tu, tôi ráng tu, chứ sự thật ra thấy
cá thịt còn thèm". Thầy thấy có một vị Hòa thượng, Thầy không dám
nói tên. Nói tên sợ mấy con biết, mấy con cười, tội nghiệp người ta. Có vị Hòa
thượng sắp sửa chết, mà thèm thịt cách gì, bảo đệ tử của mình: “Mấy con
hãy mua cho Thầy miếng thịt nướng thôi. Thầy chỉ nghe rồi Thầy chết, Thầy cũng
không ngán nữa”. Nó thèm đến cái mức độ vậy đó. Mà đúng, cái giờ phút mà
lâm chung rồi, chỉ cần cho một miếng thịt nướng, cái mùi bốc lên là vị Hòa thượng
đó tịch. Khổ vậy đó mấy con! Đến nỗi mà ăn chay, cố gắng ăn chay là cố gắng giữ
gìn trọn vẹn để cho tín đồ Phật tử người ta tôn trọng, kính trọng mình. Nhưng
không ngờ cái tâm mình không xả được. Mình không sống đúng cái Đạo Đức Hiếu
Sinh mấy con. Cho nên nó cứ ức chế, ức chế nó thèm đến cái mức độ, cuối cùng để
thể hiện ra cho người ta biết. Thể hiện ra cho người ta biết được cái tâm thèm
khát của mình. Ghê lắm mấy con. Không phải dễ đâu.
Đừng, tu tập
đừng ức chế tâm, mà hãy thực hiện bằng cái sự xả tâm. Cho nên đức Phật dạy mình
ly dục, ly ác pháp, chớ không phải dạy mình ức chế đâu. Hằng ngày nó có cái gì
đó, mình ly dục. Ly bằng cách nào? Cũng như bây giờ, nghe Thầy ăn ngày một bữa,
mấy con đừng ức chế, bắt chước Thầy ăn ngày một bữa là mấy con chết. “Ờ,
tôi vô chùa, tôi ráng tôi chịu đựng vậy, chứ làm sao mà tôi ăn một bữa, tôi thấy
sáng sao nó thèm, nó muốn ăn?”. Mấy con phải tập, phải tập từ từ.
Vô đây, thí
dụ như vô đây mấy con ăn ba bữa, phải không? Thì sáng Thầy cho mấy con ăn tiểu
thực, một cái gói mì đi. Trưa mấy con ăn bữa cơm. Chiều Thầy cho uống sữa, là
Thầy bớt cái buổi chiều mấy con ăn một bữa rồi đó, cho uống ly sữa thôi. Phải
không? Sau đó Thầy cho mấy con, buổi chiều còn uống một ly nước chanh thôi,
không có cho uống sữa nữa. Thầy bớt dần, bớt dần. Chừng đó buổi chiều Thầy
không cho ăn nữa. Buổi sáng Thầy cho mấy con uống sữa, Thầy bớt buổi sáng rồi,
còn uống được ly sữa. Nhưng mà tập cái cơ thể của mình nó dễ thích nghi lắm mấy
con. Tập nó thích nghi cho nó quen. Từ một tháng cho đến sáu tháng, mấy con
quen thì mấy con ăn một bữa không sao hết.
Cái dục
không. Bây giờ mà, như mấy con bây giờ mà ăn ngày một bữa cái bắt đầu sụt cân,
cái: “Trời đất ơi! Hôm đó tôi năm mươi sáu ký mà bây giờ còn có năm chục
ký à. Mất sáu kí lô của tôi rồi!”. Hoảng hồn không dám tu nữa. Có phải
không mấy con? Cho nên vì vậy ấy, mấy con từ từ, mấy con tập để cơ thể mình
thích nghi, thích nghi. Cho nên nó thích nghi, nó sống quen nó không sao hết.
Thí dụ không mấy con hạ thủ công phu đại thì tiêu mấy con đó. Cho nên đừng vội!
Tu tập mà, người ta đã nói tu tập mà, chứ đâu phải mà vào cái được liền đâu. Tập
luyện.
Từ cái thân
của mình phải tập luyện, cho đến cái tâm mình phải tập luyện, dần dần dẫn nó.
Thí dụ như bây giờ, mấy con dẫn: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”,
nó chỉ chừng nửa phút thôi. Ai bảo ráng tập một phút làm chi cho nó có vọng tưởng.
Từ nửa phút mấy con tập cho được nhuần nhuyễn trong một tháng. Cái tâm mình nó
sẽ nhuần nhuyễn được rồi, thì mình tăng lên nửa phút, rồi tăng lên một phút. Rồi
từ một phút mình tăng lên một phút rưỡi, từ từ mình tu tập. Nhờ nhiều năm tháng
luyện tập thì mấy con sẽ được tâm bất động.
Còn nghe người
ta nói bất động: “Sao tôi vô tôi giữ ba mươi phút không được vầy nè?”.
Trời đất ơi! Sức gì? Sức trời hay sao mà giữ ba mươi phút được? Thành ra tập mấy
con, cứ tập từ từ nó sẽ được. Bền chí, đạo Phật là đạo dạy chúng ta có cái ý
chí bền chí, kiên cường trước khó khăn, trước những cái khó chúng ta vượt qua.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét