60- THIỀN XẢ TÂM
Con thấy rằng
cái thiền định đó nó luôn luôn nó ở trong cái tỉnh giác để nó giữ cái chánh niệm.
Chứ không phải nó luôn luôn nó ở trong cái tỉnh giác rồi nó ở trong tỉnh giác
luôn, thì nó đâu có chánh niệm nữa. Nó cứ tỉnh giác không thì cái niệm chánh nó
đâu?
(14:10) Các
con thấy chưa, cho nên chúng ta hiểu sai rồi chúng ta tu sai. Cho nên chúng ta
hiểu sai rồi chúng ta tu sai. Cho nên Phật pháp nó sai là như vậy, nó biến từ
cái chỗ xả tâm trở thành cái thiền ức chế tâm, bởi vì luôn luôn mình giữ tâm
mình ở trong cái tỉnh giác, cho nên mình bị ức chế tâm, đâu có cái niệm chánh
đâu cho nên làm sao xả. Còn mình ở trong cái niệm chánh thì tức là mình sẽ xả
được cái tâm. Cho nên gọi là Thiền Xả Tâm, còn thiền kia gọi là thiền ức chế
tâm.
Đây, hôm nay
Thầy giảng cho các con thấy rất rõ, vì vậy mà chúng ta luôn luôn ở trong cái
chánh niệm. Khi cái chánh niệm còn thì làm sao niệm vọng tưởng xen vô, phải
không? Bởi vì luôn luôn: “Quán ly tham tôi biết tôi hít vô, quán ly
tham tôi biết tôi thở ra”. Thở ra hít vô tức là tỉnh thức ở trong hơi thở;
để ly tham, ly sân là chánh niệm.
Con có biết
cái pháp hướng người ta vừa nhắc tỉnh thức, vừa là chánh niệm nó luôn xả, xả
hai cái phần nó rõ ràng. Cho nên thỉnh thoảng năm, mười hơi thở thì ta lại nhắc
nó một lần năm, mười hơi thở. Cho nên suốt cái thời gian mười phút hay là ba
mươi phút mà luôn luôn tu như vậy, thì hàng ngày mà nỗ lực tu như vậy cái tâm
nó xả ly biết bao nhiêu không?
Còn bây giờ
chúng ta cứ ngồi im lìm ở trong hơi thở rồi hễ có một niệm gì xen vào thì cho
nó là vọng tưởng, tác ý ra cái pháp hướng cũng cho nó là vọng tưởng thì như vậy
là chúng ta tu thiền gì, thiền ức chế tâm, chứ không phải là thiền xả tâm. Bởi
vì từ cái chỗ tu tập cái tỉnh thức, như chúng ta dùng cái sổ tức để tỉnh thức ở
trong cái sổ tức hơi thở để rồi chúng ta chuyển qua. Bây giờ chúng ta đi từ cái
chỗ này quen rồi bây giờ chúng ta lại ở trong cái chỗ tỉnh thức mà không có ở
chỗ chánh niệm, cho nên chúng ta phải đi ngay từ vào cái chỗ - Từ lâu thì Thầy
dạy các con đi từ chỗ chánh niệm để rồi chúng ta xả tâm của mình.
Bắt đầu bằng
sổ tức để giữ cái chánh niệm, nhưng mà chánh niệm được rồi thì cái tâm chúng ta
xả nó không có hết, cho nên vì vậy hiện giờ Thầy thấy, đi từ cái chỗ mà, từ các
cái thiền của tổ, từ cái quán Sổ tức quan, cho đến thiền của Phật dạy Định Niệm
Hơi Thở, thì nó làm cho chúng ta mất cái thì giờ rất lớn là vì chúng ta không
có ở trong Chánh niệm xả tâm, mà cứ ở trong cái niệm sổ tức để mà ức chế tâm mà
thôi.
Cho nên do
đó mà Thầy thấy cái thời gian mất rất nhiều là vì thăm dò được cái loại thiền
này nó làm cho người ta tốn biết bao nhiều sức lực. Cuối cùng người ta chẳng đạt
được gì. Cho đến giờ này rút tỉa nhiều kinh nghiệm từ sự tu tập của các tu sĩ
thì thấy rõ ràng các kết quả tu Xả tâm chẳng có xả tâm, chẳng có ở trong Chánh
niệm. Cho nên bây giờ trở về ngay hiện con đường tu của Đạo Phật, tu tập từ cái
Định Niệm Hơi Thở xả tâm liền tức khắc, từ trong Chánh niệm xả tâm liền, không
có để thời gian kéo dài một giờ rồi hai giờ trong cái sự tỉnh thức rồi mới xả
tâm.
(17:12) Nghĩa
là tỉnh thức trước rồi xả tâm sau thì nó không phù hợp; rút tỉa từng kinh nghiệm
thì thấy rất rõ cái điều này. Cho nên hiện giờ chúng ta cứ tỉnh thức đâu là xả
tâm đó liền, cho nên Chánh Niệm - Tỉnh Giác Định là hai cái này nó đi song đôi
nhau, nó không làm cho chúng ta thất niệm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét