88- LỜI KHUYÊN DẠY, HƯỚNG DẪN CÁCH XẢ TÂM
Cho nên, ở
đây Thầy khuyên các con, bây giờ còn lại không có mấy người. Thầy cũng không muốn
nhận thêm, vì trong một cái số tu sĩ ở ngoài Biên Hòa, mà các cô cũng như là
các thầy muốn về đây ở tu. Nhưng mà Thầy không chấp nhận là vì cái người mới
quá, biết đâu chừng giới luật người ta không thể nào sống được, mà người ta ham
thì như vậy trong một, hai ngày, nhưng mà lâu rồi người ta sẽ chểnh mảng và
cũng coi thường giới luật.
Vì chúng ta
đã sống ở đây quá nhiều người rồi, chúng ta biết rồi. Bây giờ có muốn nhận họ
thêm, thì cũng chẳng qua là làm cho cực thêm mấy con mà thôi, rồi lại cực Thầy
thêm chứ cũng không gì hơn. Cho nên khéo léo từ chối không để làm mích lòng
thôi. Chứ con đường của Phật Pháp quá khó, khó tại vì giới luật, khó tại vì đức
hạnh của chúng ta phải xả tâm ly dục, ly ác pháp. Cho nên cái con đường này rất
khó, không phải dễ.
(20:23) Nếu
là thiền định của Đông Độ, của Đại thừa, của Tịnh Độ, của Mật Tông thì chắc chắn
không khó. Bởi vì đời sống chạy theo những dục lạc thế gian, ăn ngủ phi thời,
thì chắc chắn là không khó rồi. Còn đời sống của chúng ta khó quá là vì ăn ngủ
không được phi thời, sống trầm lặng một mình. Còn cái kia thì vui chơi, nói
chuyện này kia nọ đủ thứ, cho nên làm sao mà họ theo được. Vì vậy mà Thầy chỉ
mong, làm sao chúng ta chỉ một, hai người là cũng đủ nói lên được Phật Pháp rồi.
Chứ còn trông nhiều người thì không thể nào hy vọng được hết.
Thì hôm nay,
ở đây thì các con còn lại mấy người, thì các con hãy ráng mà nỗ lực. Đứa nào có
quyết tâm thì giải thoát cho chính bản thân mình và cũng là thắp sáng lại ngọn
đèn của Phật Pháp. Còn lại không được mấy đứa nhưng mà còn cố bám theo Thầy, chứ
Thầy định khi mà Thầy tuyên bố ẩn bóng rồi, thì chắc chắn lần lượt thì các con
sẽ rút lui. Vì đối với cô Út, thì các con biết rằng, cô không từ, không tha một
người nào, cô mong rằng đập cho được, xả cho được tâm của mấy con mà thôi. Cho
nên, chắc các con là, Thầy nghĩ rằng, sau những cái cuộc mà ẩn bóng của Thầy,
thì chắc các con không còn ở đây nữa.
Nhưng mà cuối
cùng thì các con cũng còn được năm, ba đứa mà ở lại đây, cho nên vì vậy mà Thầy
tiếp tục, Thầy ghi lại những cái điều đúng, sai của Phật Pháp, để mong ngày sau
có những cái tài liệu làm cảnh giác cho người sau. Nếu mà người ta tu không được,
thì người ta cũng thấy cái đúng của Phật Pháp mà cái sai của Phật Pháp, chứ
không khéo người ta cũng cho đó là của Phật Pháp hết thì đau lòng cho đức Phật.
Pháp của Phật
đâu có giống như pháp của người ta thế mà bây giờ cái gì cũng là của Phật hết
thì rất đau lòng. Lên đồng, nhập cốt cũng hô Phật, rồi bói khoa rồi cũng là Phật,
rồi làm thầy trị bệnh cũng hô Phật, cái gì cũng của ông Phật hết, làm những
chuyện mê tín cũng Phật, cái gì cũng là Phật, đau lòng như vậy.
(22:45) Cho
nên, nhân cái dịp còn ở lại thế gian trong một vài phút, vạch ra cho hết những
cái sai lệch của Đạo Phật, giúp cho người sau người ta biết được Phật Giáo cho
nó rõ ràng hơn và chính xác hơn, là cái bộ kinh Nguyên Thủy mà Hòa thượng Minh
Châu đã dịch.
Thì hôm nay,
các con là những người mà có đủ phước duyên, chứ hầu hết là nhìn chung các tu
sĩ hiện giờ, các con thấy họ có thể nào mà theo mình tu được không? Mà họ có biết
được cái đúng cái sai đâu. Kinh sách của Thầy thì các con thấy, họ đọc chỉ có một
cái số hàng triệu người, thì Thầy nói rằng ở trên đầu ngón tay chúng ta đếm mười
người, chưa có đọc đủ đến mười người nữa, huống hồ là phải nói rằng cái số
đông.
Bởi vì, vừa
rồi thì các con biết rằng, kinh sách của Thầy in ra nó đâu có dễ dàng đâu. Nếu
mà in ra được thì nó lại còn cái những khó khăn, người ta có quyền người ta tịch
thu nó được, cho nên tất cả những cái khó khăn này nó không đơn giản đâu.
Vì vậy mà,
cái phước của chúng sanh mà để đọc những cái lời kinh, lời dạy của Thầy thì nó
không phải là nhiều đâu. Cho nên nếu mà nói nhiều thì chắc chắn là chúng sanh
có phước lớn, còn nó không nhiều thì chúng sanh nó đang thiếu phước, cho nên nó
chẳng biết Phật Giáo là gì, nó chẳng biết Phật Giáo là ở góc độ nào. Cho nên nó
chưa có thông suốt được Phật Giáo, còn các con là những người có phước, biết được
con đường tu đúng và sai, không phải là ở lời nói của Thầy, mà ở sự suy ngẫm của
các con, suy ngẫm như thế nào?
Hai mươi mấy
năm trời nay, thì Thiền tông từ khi Hòa thượng chấn hưng lại, phải nói rằng người
ta tích cực tu thiền rất nhiều. Nhưng mà hiện giờ, thì bàn tay chúng ta đếm lại
cái người mà đạt được có cái ngón tay nào không? Hay là chỉ là lý thuyết suông?
Nếu mà Thiền tông thì phải nói làm chủ sanh tử chứ, chấm dứt sự luân hồi chứ, mới
đúng chứ, chứ đâu phải là Thiền tông mà cái lời nói suông, nói miệng không.
Nhưng có ai
mà nhập định bảy, tám ngày, một tháng, hai tháng làm chủ được sự sống chết này
chưa? Chưa nè. Quý thầy lớn có nè, quý thầy nhỏ có nè, các vị đệ tử Hòa thượng
tu mười năm, hai chục năm, bây giờ có người chết. Các con thấy, như các vị
huynh đệ của Thầy, có người bây giờ đã chết rồi nhưng họ có làm chủ được không?
Họ cũng theo Hòa thượng tu rất lâu, đến khi chết họ bệnh đau cũng khổ sở rồi họ
chết, có người nào làm chủ không?
(25:00) Đây,
bắt đầu bây giờ các con hỏi cô Minh Cảnh nè, biết thầy Thiện Pháp không? Thầy
làm trụ trì Thường Chiếu trước kia đó, thầy chết đi thầy có làm chủ không? Bây
giờ tới giai đoạn của thầy Phước Hảo nè, thầy cũng sắp sửa nè, thầy cũng già yếu
rồi đó. Bây giờ ai về đó hỏi thầy, thầy có làm chủ được sự sống chết chưa nè.
Thì tất cả những cái này, khắc khoải trong suốt cái thời gian quý thầy nhập thất
tu hành, chứ đâu phải quý thầy lơ mơ đâu, nhưng mà cuối cùng bây giờ có được gì
không?
Thì sau khi
mà Hòa thượng tịch rồi, thì các thầy này phải sống như thế nào đây? Thì các thầy
phải trở về Tịnh Độ thôi, chỉ có Tịnh Độ mới sống được thôi. Thì hôm nay, thì
bây giờ các con mà không tu được, thì ngày mai này cái chùa này Thầy có dạy các
con tụng niệm không? Người ta còn có tụng niệm nè, mặc dù là Hòa thượng dạy thiền,
nhưng mà người ta còn tụng niệm, người ta tụng Bát Nhã, người ta đi cầu an, cầu
siêu được.
Còn các con
có tụng niệm gì đâu được đâu, cuối cùng thì các con đi đến những chùa người
ta… Phật tử đến mời các con tụng niệm, như thầy Từ Minh chẳng hạn. Các con thấy,
ở ngoài miền bắc người ta đến mời thầy đi tụng niệm, thì thầy cũng làm bướng chứ
thầy có dạy tụng niệm đâu. Cho nên thầy cũng xách mõ, gõ mõ thì không đúng
cách, phải không? Hồi hướng thì cũng không đúng, cho nên Phật tử mới nói dường
như thầy là người mới tụng niệm lần đầu tiên. Đúng vậy, đầu tiên tụng niệm, thuở
giờ có tụng niệm bao giờ đâu, chuông chẳng biết đánh sao nữa, chứ đừng nói.
Thầy ở đây
Thầy dạy các con đúng theo Phật là không có tụng niệm, không có đi Tịnh Độ. Cho
nên ở đây, chuông, mõ này kia Thầy dẹp sạch, không có tụng niệm kiểu đó. Cuối
cùng bây giờ các con ra làm sao mà đi đám ma người ta mà sống nè? Phải không?
Bây giờ không lẽ đi làm sao bây giờ? Đâu có biết. Mà bây giờ nếu mà muốn vậy
thì các con phải đến mấy chùa Tịnh Độ mới học một khóa lại đi, rồi mới về gõ
mõ, gõ chuông tụng niệm.
Bây giờ như
cô Lan đó biết tụng niệm đó, làm kên kên đi ăn thịt thây ma được đó. Chứ còn
các con đi ăn thịt thây ma họ không cho ăn đâu. Họ còn nói thầy bộ mới tụng niệm
lần đầu tiên, phải không? Các con hiểu chưa? Đó như Chơn Trí, nó tụng niệm được
đó, nhưng mà nó cũng không muốn làm kên kên đi ăn thịt đám ma mà, ăn người chết
mà. Cho nên vì vậy đó, mà ráng mà nỗ lực tu, cho nên vì vậy các con thấy xét
đi, xét nghĩ kỹ lại, đó là cái thứ nhất.
(27:14) Các
con không thể mà biến các con được thành Tịnh Độ đâu, Thầy không chấp nhận điều
đó, cho nên không dạy các con tụng niệm. Thầy từ ở trong cái gia đình Tịnh Độ
ra, Thầy tức là Thầy phải biết tụng niệm rồi. Nhưng mà chưa hề Thầy dạy ai hết
về tụng niệm. Rồi bây giờ, Thầy dạy các con tu mà các con tu không xong thì các
con làm cái gì giờ? Rồi đến cái nghề nghiệp sống Thầy cũng chẳng có dạy các con
cái nghề nào sống hết.
Thầy nói,
nhìn cái đám mà các con trồng hồi đó tới bây giờ, chưa có cây nào mà nên hồn
nên vía hết, phải không? Các con thấy có cái trái nào ăn đâu. Mà bây giờ, Thầy
giao cho Mật Hạnh, rồi Thầy chỉ cho Mật Hạnh làm, thì các con thấy nữa nè thơm
nó ra thơm nè, cái gì nó ra cái nấy nè. Mà nếu mà giao các con thì ba cái đống
rác đó đổ riết rồi chắc nó cũng không ra gì hết, thật sự ra nó không ra gì hết,
không có cái kết quả.
Cho nên, xét
đi, xét lại cô Út cô lo là vậy, không biết là khi Thầy chết hay hoặc là Thầy đi
đâu, Thầy ẩn bóng rồi, thì bắt đầu bây giờ mình ở đây sống làm sao đây? Phải
không? Các con hiểu điều đó. Cho nên, cái khó khăn là cái chỗ này, phải ráng tu
để cứu lấy mình và đồng thời cũng làm ánh sáng cho người khác soi. Và vì vậy mà
cái uy tín của các con là tự các con đã thắp sáng lên, thì chừng đó, các con ngồi
đó mà các con không phải cần mà người ta đem cúng dường các con đâu.
Các con muốn
ăn cái gì nó có cái nấy, cái đạo lực của các con đó, các con còn sống, các con
muốn một bữa cơm chay. Thầy nói như thế này này nè, cỡ sức bây giờ Thầy vào
trong rừng, trong núi đi, Thầy ở một mình đó, Thầy chẳng cần củ khoai gì hết,
Thầy muốn ăn cơm chay, muốn ăn hủ tiếu, muốn ăn đồ xào, đồ gì, Thầy bảo đem
dâng đây Thầy một mâm đi, cái nó đem vô, Thầy ngồi đây Thầy ăn đã thôi, phải
không các con? Thầy biểu dọn đi thì nó biến mất, không có sướng hay sao, tu
hành đến cái mức độ vậy không sướng sao.
Cho nên đâu
có cần gì, thí dụ như bây giờ, Thầy muốn đi đâu, đâu cần phải đi xe hơi, xe cộ
gì, Thầy bảo bay đi cái chỗ đó đi, cái thân nó bay riết tới cái chỗ đó, nó đáp
xuống, ra lệnh nó đi mà. Thì cái chuyện tu hành chúng ta, nói đùa chơi như vậy,
nhưng mà sự thật ra nó tự tại như vậy, nếu mà tự tại trong sanh tử thì phải tự
tại được cái gì chứ. Chứ đâu phải.
(29:04) Cho
nên bây giờ, tu không xong thì cơm không biết làm sao đây mà có cơm ăn. Còn tu
xong rồi thì muốn ăn cỗ bàn bây giờ, nhà hàng nó có cái thứ gì mình muốn ăn cái
thứ gì cũng có. Đó là cách thức muốn nói như vậy, để biết rằng cái đạo lực của
chúng ta tu nó đến mức độ đó, mà tại sao chúng ta biết được như vậy mà chúng ta
không thực hiện cho được, mà chỉ có chút xíu.
Thầy nói, bỏ
cái tâm tham, sân, si đi, dẹp nó qua bên đi, ai chửi mình như cục đất vậy, thử
coi các con được không? Thầy nói, các con mà cái tâm mà nó không có phiền não nữa
rồi, các con bảo nó bay trên mây xanh, nó bay cho mà coi, nó đi còn hơn máy bay
nữa, phải không? Các con bảo, bây giờ đi ra miền Bắc tức thì bây giờ ở miền Bắc,
thì ngay đây cái thân đây mất nó ra ngoài đó, tới ngoài đó rồi, đâu có Chơn Trí
mà đi hai, ba bữa mới tới ngoài.
Các con thấy,
nó nhanh như vậy đó, nó quyền lực như vậy, các con chưa tin đâu, tới chừng nào
mà các con làm được rồi: “Trời ơi! Thầy nói hồi đó mà tôi không tin, cho nên
tôi tu quá chậm”. Các con thấy không? Không phải là Thầy gợi cái tâm ham muốn
thần thông các con đâu, mà cái đạo lực, cái quyền lực của người tu là như vậy đấy.
Mà có chút
xíu, Thầy nói có chút xíu, cái tâm tham, sân, si đừng có, bỏ xuống hết đi, bỏ
xuống sạch đi, đừng có ham, đừng có thắc mắc, đừng có rầy rà, đừng có cái chuyện
lặt vặt của các con nhỏ, cái chuyện không ra gì hết, mà cứ ôm ấp hoài trong
lòng. Sao không bắt chước Thầy bỏ hết đi, ai nói mình như cục đất vậy có được
không? Có bấy nhiêu đó thôi, Thầy bảo các con bao nhiêu, có cần gì tu, bỏ xuống
cái khỏi cần tu gì hết, nó sướng gần chết, rồi muốn đi đâu nó cũng tự tại hết,
thật sự ra thì như vậy đó, các con cứ làm đi.
Bởi vậy Thầy
nói, cuối cùng Thầy nói: “Có một chút sao lại tụi nó bỏ không được, kỳ?” Có một
chút tham, sân, si có một chút thôi, mà bỏ xuống mà bỏ không được. Mà bỏ xuống
nè bệnh đau không có nè, khổ đau không có, bởi vì mình bảo nó bỏ được thì mình
bảo cái gì nó cũng bỏ được hết.
Đó bằng chứng
như cái tay Thầy này, Thầy bảo nó không nhức, không đau, không nhức đau gì hết.
Thì bằng chứng các con thấy cái pháp mà nó có hiệu quả, thì nó có chút chút các
con cũng thấy có hiệu quả rồi, nhưng mà nó chưa sâu, nó chưa bằng cái lực như
Thầy.
Các con có bệnh
đau nè, các con làm cho cái tâm mình vững vàng, đừng dao động nó chút nó hết,
thì đó các con thấy nó hiệu quả vậy, đây là cái hiệu quả nhỏ nhỏ thôi. Nếu mà
các con bỏ sạch cái tâm của các con rồi, thì cái hiệu quả nó như thế nào các
con biết không?
Bây giờ bảo
ông trời sụp, nó sụp xuống hết, chứ nó không dám cãi mà nó nằm đó đâu. Bảo đất
này tan nát nó phải tan nát hết, nó chết hết cả đám nhau nữa, nó không dám cãi
mình nữa. Nhưng mà mình đâu có làm chuyện ác như vậy, làm chuyện vậy nó sụp xuống
chết thiên hạ sao.
Cho nên Thầy
ví dụ như vậy đó, mình không có làm ác như vậy. Nhưng mà mình bảo sao nó nghe vậy,
bảo trái đất này nó tan tành là nó tan tành. Cái lực của mình nó vĩ đại như vậy,
nó siêu việt như vậy đó, mà sao các con không có, chấp làm chi mà nhỏ mọn, cái
tâm tham, sân, si mà cứ ôm hoài trong bụng.
Thầy mà biết
nó nằm chỗ nào, Thầy mổ ra, Thầy lôi nó ra, Thầy ném ở ngoài đồng, Thầy đem Thầy
chôn ở ngoài cái đám mả kia kìa, cho nó hết. Bởi vì cái tâm đó nó không biết ở
chỗ nào mà móc nó ra, chứ còn Thầy biết, Thầy móc Thầy ném đi cho rồi, để làm
chi mà nó chịu cực khổ. Bây giờ thì nó cũng hết giờ rồi.
(32:06) Bây
giờ thật sự ra thì, Thầy nhắc lại, trong khi mà tại sao mà các con ngồi đây, mà
Thầy kiểm tra, từ ba mươi phút hay hoặc là, thường thường thì ba mươi phút thì
các con ngồi thẳng thớm, ngay ngắn? Tại vì các con quá sợ Thầy cho nên mới ngồi
ngay ngắn. Còn một mình các con ẹo qua, ẹo lại, là tại vì các con tự tại, tự do
quá rồi, không ngán ai hết, cho nên theo thân của mình sao thì mình ngồi vậy.
Cho nên ở
đây, các con thấy, lúc nào các con muốn mà ngồi cho ngay ngắn thì các con cứ
nói, Thầy đứng sau lưng đó, coi chừng đó, thì như vậy thì may ra cái lưng con
nó mới thẳng và tâm nó mới chân chánh và đồng thời thì các con nhớ rằng, trong
cái vấn đề Thầy dạy, nó không phải cấp ở chỗ các con ngồi nhiều mà tập tỉnh thức,
tỉnh thức trong cái sự tỉnh thức đó, xả tâm trong sự tỉnh thức nó, để mà ly, để
mà dụng cái pháp hướng.
Thí dụ như
bây giờ các con ngồi hít thở nè, thì chỉ trong vòng mười hơi thở hay năm hơi thở
nó yên lặng nó không có một tạp niệm, thất niệm thì các con hướng: “Quán ly
tham tôi biết tôi ly tham”, nghe không? “Quán ly tham tôi biết tôi hít
vô, quán ly tham tôi biết tôi thở ra”. Các con nhắc như vậy, câu hữu vậy để
cho nó ly cái tâm tham, sân, si của mình ra.
Rồi hàng
ngày các con quán như vậy, để cho nhắc nhở cái tâm của mình, cho nó định tĩnh ở
trên cái sự tham, sân, si cho nó biết, thì nó có cái sự tham, sân, si đó để cho
mình nhận ra. Mình thấy tâm này là tâm tham, tâm này là ác pháp, mà khi các con
biết nó là tâm tham, ác pháp thì nó xả xuống, các con hiểu chưa? Bây giờ nó
không chịu xả xuống thì bắt đầu các con mới sử dụng nó, quán nó nhân quả thì nó
xả xuống, mà nó không chịu xả xuống thì các con quán cái hành của cái niệm nhân
quả đó, cái hành của cái tâm tham, sân, si đó.
Các con đi từng
từng tuần tự những cái hành của nó, thì chẳng hạn cái hành nó như thế nào? Bây
giờ các con quán, hồi nãy nó xảy ra, nó phát khởi như thế nào? Rồi bắt đầu cái
hành đó nó đi dần dần, nó ngầm ngầm ở trong tâm mình như thế nào? Nó chậm chậm
lại dần như thế nào? Bây giờ nó còn ở trong dạng gì? Thì mình hướng tâm từ từ.
Thí dụ như
bây giờ Thầy nói nhắc thí dụ, một người đang chạy, họ đang chạy vùn vụt vầy,
thì họ biết, họ suy nghĩ trong đầu họ, họ biết họ đang chạy. Cho nên họ ra lệnh,
bây giờ đi chậm không có được chạy, thì bắt đầu họ ra lệnh bảo đi chậm thì cái
người đó họ đi chậm lại.
(34:24) Rồi
bắt đầu bây giờ họ đi chậm, rồi thì họ biết, họ suy nghĩ đi chậm. Họ bảo bây giờ
không có đi chậm nữa, mà phải đứng lại thì cái người này họ đứng lại. Bởi vì
mình ra lệnh mình bảo, từ từ dùng pháp hướng đứng lại. Rồi bắt đầu bây giờ nó đứng
lại rồi, thì bắt đầu cái người này biết mình đã đứng lại rồi.
Do đó bây giờ
đó là quán xét các hành, các hành của cái tâm tham của mình, mà cái hình ảnh
thì giống như là Thầy nói cái hành của một cái người chạy đi đó. Bây giờ đứng rồi,
nó đứng rồi thì mình biết cái tâm mình nó đứng rồi, thì do đó mình mới quán bây
giờ ngồi xuống, mình ra lệnh nó ngồi, bây giờ biết đứng rồi thì bảo nó ngồi xuống
thì bắt đầu đến bây giờ nó ngồi.
Thì bắt đầu
mình ngồi xuống chứ gì, mình ra lệnh cái mình ngồi xuống, mình ngồi xuống rồi
thì bây giờ mình biết nó đang ngồi rồi, thì do đó bây giờ mình bảo nằm xuống,
thì bắt đầu mình ra lệnh nó nằm xuống thì nằm xuống, tức là nó xả. Các con hiểu
không? Đó là quán các hành để mà xả cái tâm tham, sân, si của mình.
Mà bây giờ
nó không được nữa, nói vậy mà nó không được nữa, nó không xả cái tâm tham, sân,
si nó còn tức ở trong này nè. Mà do đó, mình cắn nóc vọng cho cứng, mình ra lệnh:
“Hãy buông xả đi”, thì nó sẽ buông xả. Nó năm cách thức mà, Thầy đã nói
là năm cách thức ly dục, ly ác pháp mà, các con nhớ cái bài Thầy chưa? Phải
không?
Cho nên khi
mà chúng ta cắn chặt hàm răng, để cái lưỡi nóc vọng, hướng tâm ra lệnh: “Như
Lý Tác Ý phải xả xuống, không có được giận hờn nữa, không được phiền não nữa,
chuyện tầm thường mà không chịu bỏ, mày chết”. Ra lệnh nó vậy cái bắt đầu
nó nhẹ xuống, nó hết, nó xả, nó có năm cái phương pháp để mà chúng ta ly dục,
ly ác pháp.
Bây giờ nó xả,
như vậy là hàng ngày mình tập tỉnh thức như thế nào? Mình ngồi, mình thở, mình
nhớ, mình nhắc nó, rồi mình đi kinh hành. Đi kinh hành có hai cách.
Cách thứ nhất
là kinh hành tập trung, tập trung là mình để tay mình trước ngực hay hoặc mình
khoanh tay hoặc là mình chắp tay sau lưng của mình. Vừa đi vừa nhìn dưới bàn
chân mình tỉnh thức. Rồi đi chừng mười bước hay năm bước mình lại nhắc: “Quán
ly tham tôi biết tôi đang đi kinh hành, quán ly tham tôi biết tôi đi kinh hành”,
thì cứ mình nhắc như vậy, thì mình đi vậy nó tỉnh thức để mà nó ly tham, ly
sân, ly si mình ra, đó là cái thứ nhất.
Cái thứ hai,
bây giờ nó mệt nhọc, mà thấy nó không được mình thư giãn nó ra. Thì bắt đầu bây
giờ mình vừa đi, mình thư giãn: “Tất cả các tâm, cơ này đều kêu thư giãn xuống,
buông xuống, buông xuống hết, buông xuống, thanh thản”. Thì mình vừa đi, vừa
biết mà vừa buông, mình không có tập trung như vậy nữa, mình không ấy. Mình thì
đi chút chừng khoảng độ chừng năm, mười bước thì mình nhắc: “Tinh thần, tư
tưởng, cái thân, các cơ đều buông xuống, xả xuống, thư giãn hết, mình nhắc nó vậy,
một lát nó thoái mái, nó dễ chịu hết”.
Còn về cái
phần mà xả, hồi nãy dùng pháp hướng để xả thư giãn nữa, nếu mà bây giờ nó dụng
hết sức của mình mà đuổi nó không được rồi bắt đầu đó mình thư giãn, mình dùng
cái pháp hướng mình thư giãn: “Bây giờ, tâm tham, sân, si này nè, các cơ
buông xuống, thả xuống, thư giãn”, rồi bắt đầu mình nằm dài ra, mình hướng
tâm mình xả xuống, thư giãn, thư giãn. Mình thư giãn lúc, cái sân nó cũng mất hết.
(37:13) Đó
là cách thức để mà dùng pháp hướng để mà xả nó bằng cách thư giãn. Cho nên nó
có những cái pháp để mà chúng ta thư giãn. Chứ không phải là nói là bây giờ tôi
quán cái nhân quả rồi, cái ngay nó xả cái tâm tôi, nó chưa có cái nó chưa chịu
xả đâu, nó chưa có hết sân đâu. Bây giờ đó mình tiếp tục những cái pháp lần lượt
cái mình xả, xả riết cái tới cái pháp thư giãn là mình thư giãn, buông hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét