27- XẢ TÂM VÔ LƯỢNG CỦA BÁU, VÀNG BẠC, CỦA CẢI THẾ GIAN
B- XẢ TÂM
VÔ LƯỢNG CỦA BÁU, VÀNG BẠC, CỦA CẢI THẾ GIAN: Xả tâm vô lượng là xả tất cả (vô lượng) các
pháp. Mà tiền bạc, châu báu là thứ khó xả nhất, bởi vậy, phải tu tập nhắc đi,
nhắc lại nhiều lần. Ta nghe chuyện ông Bàng Long Uẩn đem hết của cải, vàng bạc
đổ hết xuống sông, nhưng có mấy ai làm được? Có người cho rằng ông ta ngu quá,
tại sao không cho người khác. Đó là suy nghĩ không đúng. Ta đã biết nó là tai họa,
ta cố chừa bỏ mà ta lại mang cái khổ, cái họa cho người khác hay sao? Ông Bàng
Long Uẩn thấu rõ điều ấy, nên ông vứt bỏ không nuối tiếc.
Ta phải ngồi
kiết già, lưng thẳng, đặt niệm trước mặt, dùng pháp như lý tác ý câu này: “Tiền
bạc, của cải, châu báu là những thứ vật chất lôi cuốn ta rất mạnh, làm cho tâm
ta ưa thích, say mê mà chạy theo, tạo ra biết bao điều tội ác. Người nông
dân khó nhọc mới có hạt gạo cho ta ăn; lưỡi cày đã cắt đứt biết bao nhiêu côn
trùng, rồi thuốc trừ sâu, diệt cỏ…Đó là cái nghề lương thiện mà còn mang nghiệp
sát, huống hồ là những nghề không lương thiện, lường gạt, hãm hại nhau; vì từng
đồng bạc mà xâu xé, giết hại nhau”. Nên lấy câu trạch pháp này mà trau
dồi nhiều lần để tâm ta thấm nhuần.
“Tiền bạc,
của cải, châu báu thế gian là tên chủ độc tài, sai bảo ta làm bất cứ cái gì ta
cũng mờ ám vâng theo, tạo ra rất nhiều tội lỗi. Vậy ta phải từ giã, xa lìa ông
chủ này để thoát kiếp nô lệ”. Chính nó bắt ta hút thuốc, uống rượu, cờ bạc, tạo nhiều
điều tội lỗi.
Những kẻ xa
lìa tiền bạc, của cải, danh lợi mới là bậc chân tu. Khi họ cất chùa to là họ bị
đồng tiền sai sử. Ta phải ghi nhớ điều này: người tu sĩ không nô lệ cho ông chủ
tiền bạc. Nếu các tu sĩ mà còn cất giữ tiền bạc, tiếp nhận của cải vật chất thế
gian càng nhiều thì càng ăn ngủ không yên (sợ vua tịch thu, chính phủ nghi ngờ,
kẻ gian vào trộm cướp hãm hại), mạng sống như chỉ mành treo chuông. Vì vậy ta
phải xa lìa, dứt bỏ chúng. Phải ghi nhớ mãi câu pháp hướng, như lý tác ý để ta
vĩnh viễn xa lìa vật chất chế gian, trau dồi tâm xả vô lượng.
Đó là xa lìa
của cải, tài sản lớn. Người tu thì không ham tài sản, của cải lớn, nhưng có người
lại kẹt vào tài sản, của cải nhỏ như cái y, cái bát; cố cất giữ cho riêng mình.
Tùy theo đặc
tướng của mỗi người mà lựa chọn một trong hai pháp hướng kể trên. Hoặc có thể
dùng câu pháp hướng sau đây:
“Tài sản,
của cải, vật chất chế gian là rắn độc, ung nhọt, truyền nhiễm. Có ngày ta sẽ bị
rắn độc cắn, hoặc bị bệnh truyền nhiễm. Ta hãy xa lánh nó như bị bệnh cùi; đừng
cất giữ, đừng tích trữ”.
Tóm lại, cần
trau dồi, tu tập tâm này cho đến khi thấm nhuần mới mong viễn ly được tâm đắm
nhiễm tiền bạc, châu báu thế gian.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét