28- XẢ VÔ LƯỢNG TÂM DANH
C- XẢ VÔ
LƯỢNG TÂM DANH: Danh
là tiếng khen, tiếng ca ngợi, tán thán, tốt đẹp, chứng ngộ, chứng đạo, được
trao truyền quan chức, trao truyền tâm ấn, cấp bằng này, cấp bằng nọ, Đại đức,
Sư bà, Sư trưởng, Hòa thượng, Thượng tọa, Giám đốc, Phó Giám đốc, Viện trưởng,
Phó Viện trưởng, Viện chủ, Pháp chủ, thiền đức, cao tăng, giới đức, Thánh hiền,
Thần, Thánh, Tiên, Phật. Ai mà không muốn làm Trụ trì? Ai mà không mong làm
Pháp chủ, Viện trưởng? Khi được danh thì người ta thích thú, nên bị thu hút chạy
theo danh. Có người quá cuồng loạn rồi thất vọng, tự tử. Có người công danh
không thành, tình yêu bị phụ rẫy nên vào chùa đi tu. Có kẻ mơ được cái danh nhỏ
như làm thầy thông, thầy ký, thầy giáo, cô giáo (còn hơn là làm đầy tớ bị người
ta xem thường). Có người làm Phó Đội trưởng mơ làm lên Đội trưởng; khi làm Đại
tá thì mặt cứ ngẩng lên trời, nghênh ngang chẳng coi ai ra gì. Thật ra, những
người có quyền có chức cũng là con người như ta. Họ cũng có niềm vui, nỗi buồn,
bệnh hoạn, khổ sở như bao nhiêu người khác. Vậy thì tại sao lại phải khúm núm
trước kẻ quyền uy? Việc gì mà ta phải sợ hãi?
Có người đi
làm từ thiện, kêu gọi người ta đóng góp, rồi cầm tờ giấy khen để khoe thiên hạ
là mình đã cúng chùa bao nhiêu tiền, giúp cho bao nhiêu viện mồ côi, đã bao
nhiêu lần tạc tượng, đúc chuông, v.v… Nhưng thử hỏi tâm họ có thật từ thiện
không? Hay là mở miệng ra thì mắng chửi người như tát nước? Vậy thì ta thương
người ở chỗ nào? Chạm tự ái họ là họ muốn giết ta. Có người thì đến đâu cũng có
tiền hô hậu ủng, có năm, mười chiếc xe chạy theo hộ tống…
Tóm lại,
danh là thứ dục nuôi lớn bản ngã con người. Bản ngã lớn lên theo cái danh vọng,
địa vị của người ta. Hôm qua còn làm đầy tớ, ngày nay làm quan thì cái mặt cứ
vênh váo. Như người đánh xe ngựa cho Thừa tướng Yến Anh, anh ta cứ tưởng mình
là Thừa tướng, nên đi đâu cũng quát tháo, đánh đuổi người ta. May mà anh có bà
vợ biết điều, đã sửa đổi tâm tánh anh. Bởi vậy ta phải thường xuyên như lý tác
ý. Tâm con người ai mà không háo danh; phải đánh cho nó gục xuống, đừng bao giờ
để cho nó có cơ hội vùng lên. Đến phần thực hành, chúng ta cần phải lưu ý, tâm
chuyên nhất cảnh. Ta phải chọn một nơi thanh vắng như bãi tha ma, sơn lâm, đống
rơm, chòi lá, gò mả, đồng trống, gốc cây, gộp đá. Sau khi ăn cơm xong, nghỉ
ngơi độ hai giờ, ta ngồi thẳng lưng, như lý tác ý. Thí dụ:
“Danh là
một dục lạc ảo giác, nuôi lớn ngã mạn, khiến tâm ta thường đau khổ, hay tranh
cãi, lý luận, phiền nã; ta hãy xả bỏ, từ bỏ, chỉ biết có tu hành thanh tịnh tâm
để ra khỏi sanh tử luân hồi mà thôi”.
“Danh là
tên giặc hão huyền không có thật. Nó thường lôi cuốn tâm ta tỏ ra những hạnh xấu:
hiu hiu, tự đắc, tự cao, tự đại, cống cao, ngã mạn. Ta hãy xem như không có thật.
Ta chỉ là một con người như bao nhiêu người khác, một con người rất tầm thường
mà thôi”.
“Danh là
một thứ dục lạc vô hình, thu hút, cám dỗ ta rất mạnh, khiến cho ta thêm ngã mạn,
cống cao, do đó sanh ra ngũ triền cái (tham, sân, si, mạn, nghi). Danh khiến
cho ta triền miên đau khổ. Vậy ta phải cương quyết từ bỏ, viễn ly, xa lánh cái
danh”.
“Danh là
một dục lạc có một ma lực vô hình, cám dỗ, lôi cuốn con người vào trong sanh tử
luân hồi. Vậy ta từ phải bỏ, viễn ly, xa lánh cái danh dù bất cứ trường hợp
nào”.
Người tu sĩ
lãnh đạo tăng đoàn mà lãnh cái danh vào chùa là lãnh rắn độc; rắn sẽ cắn chết
chúng tăng. Vậy người tu sĩ phải xa lánh cái danh, cái lợi để cứu lấy chúng
tăng và cứu lấy Phật giáo.
Hàng ngày ta
phải đặt niệm trước mặt, hướng tâm như thế. Không khéo thì bản ngã ta nó đồ sộ
thêm lên theo cái danh ấy. Người tu sĩ phải ghi nhớ là trong năm pháp dục lạc
thì danh là hơn cả, khó trị vô cùng. Phải đập bẹp nó, trừ khử nó; đừng để cho
nó vùng lên và điều khiển ta.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét