29- XẢ TÂM VÔ LƯỢNG TÂM ĂN
D- XẢ TÂM
VÔ LƯỢNG TÂM ĂN: Làm
người ai mà không thích ăn ngon. Xả cái ăn không có nghĩa là ta ăn muối, mà
chính là xả cái tâm tham ăn. Nó là một dục lạc lớn trong đời ta. Nên nhớ: “Ăn
để mà sống, chớ không phải sống để mà ăn”. Hãy quán cái ăn như uống
thuốc, như trị bệnh ghẻ lở.
Ăn mà thấy ớn,
thấy ngán, là bị dục lạc cám dỗ. Ăn mà thấy ưa thích cũng bị dục lạc cám dỗ. Chừng
nào không ưa thích ăn ngon, không chê thức ăn dở, không ngán, không ớn là không
bị dục lạc ăn cám dỗ.
Tóm lại, ăn
là thứ dục lạc ghê gớm (do thức ăn tiếp xúc với vị giác), tạo nên sự ưa thích,
cám dỗ khó cưỡng lại. Phàm phu không học thánh pháp và tùy pháp nên thường bị
ngã gục trong mặt trận cám dỗ ăn uống này. Chỉ có bậc tu hành, giữ đúng giới hạnh
mới thoát ra được. Thí dụ lâu ngày không ăn đường thèm quá, thấy ai mời một ly
sữa là phóng tới lấy ngay. Thèm chua, nghe người ta tả trái me chua cũng đủ chảy
nước miếng, huống hồ là nghe người ta ăn, nhai nhóp nhép.
Muốn không
thèm ăn thì phải thường như lý tác ý để cho thành tựu. Bị cám dỗ bởi cái kẹo,
ly nước chanh, hay một viên sinh tố (vitamin) C, hoặc viên thuốc có dạng kẹo (kẹo
ho) còn mang tội ăn phi thời, huống hồ là ăn các thức ăn khác. Người tu hành phải
diệt trừ cái tâm tham ăn, làm chủ cái ăn, không ăn phi thời. Tu thiền mà ăn một
ngày ba bữa thì chừng nào mới làm chủ được sống chết? Người nào còn chạy theo dục
lạc ăn, ăn phi thời là phi phạm hạnh, là ngạ quỉ, quỉ sa tăng. Phần đông các tu
sĩ ngày nay, từ Đông sang Tây, từ Nam lên Bắc đều bị quỷ dục lạc ăn cám dỗ và
lôi cuốn xuống địa ngục. Không khắc phục được ma dục ăn thì làm gì tu được
chánh thiền, chánh định. Tu sai một hào ly là cách xa đạo giải thoát một ngàn dặm.
Đi tìm đạo giải thoát mà tự trói mình trong ăn uống thì giải thoát ở chỗ nào?
Người ở thế gian bị lôi cuốn vào cái ăn đã đành, người tu sĩ không giải thoát
được cái ăn không thấy xấu hổ sao? Như vậy thì làm sao giải thoát sinh tử? Có
người nhập thiền định không ăn uống từ bảy ngày cho đến một tháng mà không chết
(sau đó phục hồi dần cơ thể, sinh hoạt lại bình thường). Nhập thiền định một
ngày là làm chủ sống chết một ngày, nhập được một tháng là làm chủ sống chết được
một tháng.
Người tu làm
chủ sanh, già, bệnh, chết, ưu bi, sầu khổ là chỗ nào? Đó là chỗ lìa được ba cái
dục danh, sắc, lợi đã nói ở trên. Ở đây, lìa cái ăn tức là lìa sống chết. Người
tu sĩ phải từ bỏ tài sản nhỏ, tài sản lớn, bà con quyến thuộc nhỏ, bà con quyến
thuộc lớn, từ bỏ danh lợi thế gian, quyền tước lớn, nhỏ, để sống thiểu dục, tri
túc (ba y một bát). Đó là sống như lời Phật dạy: “Sanh đã tận, phạm hạnh
đã thành”, thì mới giải thoát được sanh, già, bệnh, chết, ưu bi, sầu
khổ, chấm dứt luân hồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét