37-TU XẢ TÂM TRONG CẢNH ĐỘNG
(1:30:11) Sư
Thanh Quang: Con thưa Thầy bây giờ con ở ngoài ấy con làm như thế thì giờ
con phải tu như thế nào?
Trưởng
lão: Con chỉ xả tâm.
Tất cả các con phải, mọi cái chuyện mà xảy ra hoặc là, thì con phải nhìn nó là
các pháp đều là nhân quả. Phải không? Đều là vô thường. Không có để tâm mình
chướng ngại một pháp nào hết. Xả, chỉ có xả tâm.
Tức là tu
trong các đối tượng, tu trong sự việc làm mấy con. Chỉ có xả tâm đẩy lui các
chướng ngại pháp, không có để cho tâm mình phải lo lắng, phải nghĩ ngợi, phải
buồn phiền. Đây là xả tâm. Trong cái giai đoạn này mà mấy con phải tu như vậy.
Sư Thanh
Quang: Bạch Thầy! Tu
là phải xả tâm. Có xả tâm thì nó có sạch tâm, có sạch đi thì nó mới thanh tịnh.
Thế nhưng mà xả tâm rồi, thế nhưng nếu không giữ được ba mươi phút mà an trú rồi
đi vào an trú, không giữ được nhiếp tâm ba mươi phút rồi đi vào an trú thì làm
sao để có thể vào được Tứ Niệm Xứ?
Trưởng lão: Xả tâm để tâm mình không chướng ngại,
không có một ác pháp nào, không có một đối tượng, không một sự việc nào làm cho
tâm mình chướng ngại được, mình xả tâm rồi thì không cần phải nhiếp tâm và an
trú ba mươi phút. Nhưng mà sau khi bước qua một cái giai đoạn thứ hai thì người
ta sẽ dạy mình cách thức để nhiếp tâm và an trú, thì mình rất dễ dàng không phải
khó khăn.
Bởi vì mình
xả, mình xả cái tâm mình tự nhiên nó không buồn phiền, không giận hờn, không
thương ghét ai nữa hết, hoàn toàn nó trống rỗng. Như một người bình thường, nó
không có một cái gì ở trong tâm chúng ta bị chướng ngại.
Các con nghe
nói, đức Phật nói đẩy lui tất cả tâm tư chướng ngại pháp không? Nó cái thời
khóa biểu nó nói rất rõ mà! Nó chỉ tu bấy nhiêu đó thôi, mà tức là tu trong
hoàn cảnh, tu trong các đối tượng. Phải không? Nó mới có những cái pháp làm chướng
ngại chứ gì? Bây giờ mình cứ đẩy lui thôi, tâm mình không bị chướng ngại nào hết,
thì đó là mình đã đẩy lui, mình xả rồi. Còn vấn đề nhiếp tâm an trú chưa nói tới.
Khi mà chúng
ta chuẩn bị đi vào Tứ Niệm Xứ thì chúng ta sẽ chuẩn bị cho cái thời gian nhiếp
tâm và an trú. Mà khi mà nhiếp tâm an trú được rồi thì ta cho vào Tứ Niệm Xứ
tu. Phải không? Mình phải có một cái cầu mốc. Bây giờ xả tâm mình cứ lo xả tâm
chứ không cần cái này, nhưng mà xả tâm được thì nhiếp tâm an trú rất dễ. Bởi vì
tâm nó không còn bị chướng ngại.
Còn bây giờ
tâm mình đụng đâu cũng còn phiền não, còn tức giận cũng còn này kia thì nhiếp
tâm an trú thì bị ức chế. Vô Tứ Niệm Xứ mà tu tập thì nó không cần bất động tâm
mà phải cần ức chế tâm, nó hiện tượng các tưởng nó xuất hiện, nguy hiểm hơn!
Các con hiểu chưa? Còn bây giờ trong các đối tượng cứ làm việc, cứ xả tâm,
không có gì pháp nào mà tác động làm tâm con chướng ngại tức là tu trong có đối
tượng, tu pháp xả tâm có đối tượng.
(1:32:53) Sau
khi về mà người ta gạn lọc, khi mà đúng duyên rồi, ta gạn lọc ta cho ở trong một
thất trong một tháng hay nửa tháng, thì bắt đầu bây giờ ngồi mà tác ý xả cái
tâm. Thì xả tâm thì tâm kéo dài tâm bất động, thanh thản từ ba mươi phút đến một
giờ. Biết rồi, người này sẽ đạt được!
Chứ đâu phải
khi không mà vô người ta cho con vô Tứ Niệm Xứ liền đâu, người ta chỉ cho vô để
mà gạn lọc. Cái giai đoạn cuối cùng để bước qua cái giai đoạn của Tứ Niệm xứ,
thì lúc bấy giờ người ta gạn lọc bằng cách cho vào thất độc cư trọn vẹn để hằng
ngày xem xét từng tâm tư của mình, từng ý niệm.
Bởi vì nó
bây giờ nó không có pháp tác động mà nó có tâm mình tác động, nó có cảm thọ tác
động, nó có hôn trầm thùy miên tác động. Là do đó lúc bây giờ chúng ta sẽ, bởi
vì đối tượng các pháp bên ngoài tác động không được rồi. Mình đã xả từ lâu rồi,
cái tri kiến nó xả từ lâu rồi. Bây giờ vào tu thì cái này nó dễ mà, nó không có
khó.
Ngồi lại nó
tỉnh táo lắm, nó xả hết sạch thì bắt đầu nó có được cái thời gian kéo dài ra từ
ba mươi phút đến một giờ. Được rồi, bây giờ tới cái giai đoạn khác, có phương
pháp khác để đi sâu hơn. Ta hướng dẫn có pháp mà các con, có đường lối mà đâu
phải là người ta dạy bậy đâu. Người ta biết từng cái tâm niệm của mấy con sẽ đi
cái pháp nào hợp tới cái pháp nào, người ta biết, người ta chỉ đạo đi vào tu một
cách rõ ràng.
Cho nên hiện
giờ là đang làm thì đang xả tâm. Tất cả ai làm gì làm không có động tâm. Có tiền
thì làm, không có tiền cũng không có than phiền, không có gì hết. Mình làm cho chúng
sanh thì có chúng sanh lo lắng. Có vậy thôi! Thì mấy con an tâm, mấy con đừng
lo gì hết.
Mà bây giờ
nó có những cái nhà cửa cho mọi người ở rồi, không có sao đâu. Họ ở đây thì có
cô bác đến đây thì lần lượt họ sẽ tiếp nối họ làm. Mình không lo điều đó đâu,
không kêu gọi đâu, không bắt chước các nhà Đại Thừa đâu. Chỉ có mình hướng dẫn,
dạy họ đúng cách, đem đạo đức dạy cho họ, rồi họ sẽ lần lượt, họ sẽ đến. Những
cái khu vực các tỉnh gần đó họ đến mấy con.
(1:34:52) Sư
Nguyên Tánh: Kính bạch Thầy! Là con thấy giới luật của đức Phật mà Thầy
dạy là cực kỳ! Nếu như mà, cái được hay không được, mà có nhà hay không có nhà
là không quan trọng, mà cái mình xả tâm là giữ giới đúng giới luật thì tự nhiên
ước nguyện thì lúc đó nó đủ.
Trưởng
lão: Nó sẽ làm
đủ mà, nó sẽ được!
Sư Nguyên
Tánh: Bởi vì lo
lắng sợ hãi và cái buồn phiền, cái đó làm mình thêm khổ, mọi người không được
cái gì phải không Thầy?
Trưởng
lão: Đúng vậy
con! Thầy nói cái căn bản nhất là cái tập mà những lời “Thời khóa tu tập trong
thời đức Phật” là căn bản nhất con. Nó là cuốn sách mà gối đầu nằm mà Thầy đã
nhuận lại, đã chuẩn bị cho mấy con thành một cuốn sách mà luôn luôn lúc nào bất
ly thân, lúc nào là cũng ở bên chỗ nó. Mở ra coi là thấy mình sai cái chỗ nào
biết liền. Để chuẩn bị cho mình đi vào con đường xả tâm rất là rốt ráo.
Sư Nguyên
Tánh: Bạch Thầy!
Cuốn nớ Thầy đã cho chúng con lâu rồi mà giờ chúng con mới giác ngộ Thầy ạ! Khi
mà giờ nghe Thầy đến quay vào tu Thầy giảng mới biết được. Xả tâm chướng ngại
pháp để xả xả, thì… (. . .) Mình luôn ức chế, mình cứ thiền hít thở để tu là
mình tu sai hết Thầy ạ! Kiểu như mình ngồi rồi mình thấy niệm mình xả ra.
Trưởng
lão: Bây giờ đó
cuốn sách đó là Thầy, coi như là Thầy gom góp lại tất cả những cái điều mà quan
trọng nhất cho đời tu, cho nó gọn, nó ngắn. Giữa, để cho con giữa dễ hiểu mà lại
dễ tu tập, không còn khó khăn, không còn lung tung ở trong nhiều cái pháp.
Sư Nguyên
Tánh: Lo lắng sợ hãi
tu không được rồi buồn phiền, rồi là sợ hãi. Bây giờ thấy nhẹ nhàng quá Thầy!
Trưởng
lão: Yên tâm
bây giờ mấy con yên. Thầy biết ngày nào ra Thầy ra, mà ngày nào chưa là chưa.
Có vậy thôi. Mấy con yên tâm, cứ lo công việc của mấy con làm. Mà cái khu trường
học là cái khu của Thầy phải chỉ đạo.
Sư Thanh
Quang: Con phải chịu
thôi chứ làm sao được. Thầy đang điều tiết nó, lúc nào Thầy cho nó phát triển
lên mà Thầy không chấp nó.
Trưởng
lão: Đúng vậy
đó chứ. Thầy biết mà.
Sư Thanh
Quang: Thì con
không biết làm sao được.
Trưởng
lão: Thôi! Bây giờ
xong rồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét