38-TU CHƯA ĐƯỢC THÌ CỨ LÀM VIỆC ĐỂ XẢ TÂM
(1:37:22) Sư
Thanh Quang: Con thưa Thầy! Sư Nguyên Tánh ra ngoài một thời gian thì cũng
không có vấn đề gì cả. Thế nhưng mà rồi Sư tha thiết về tu nên là rồi sẽ Sư lại
tự quay về trong Tu viện. Thế thì con thưa Thầy thế bây giờ để Sư Nguyên Tánh ở
trong Tu viện này có được không?
Trưởng
lão: Theo Thầy thấy,
có cái chuyện gì thì bây giờ Nguyên Tánh hãy cần phải ra trợ giúp con thêm, có
cái gì phải giúp đỡ với nhau, sai bảo nhau để mà làm cái công việc. Chứ bây giờ
mà có hai người ở ngoài đó mà bây giờ vào đây, còn có mình con ở ngoài đó, thì
Thầy thấy mình con thì quá vất vả. Có thể mà con giúp được cái gì thì con hãy
giúp cho Thanh Quang làm công việc gì trong cái giai đoạn này hơn là trong cái
giai đoạn mà con vào đây tu.
Mà vào đây
tu mà trong cái giai đoạn này thì con sẽ không có thể theo kịp các cái Sư này
đâu. Thầy đã chọn lấy rồi, thì con phải là vào cái Tăng đoàn thứ hai rồi. Mà
bây giờ nếu mà vào Tăng đoàn thứ hai thì mấy con tốt hơn, bởi vì con làm việc
đi. Phải không?
Còn bây giờ
mà nếu mà Tăng đoàn thứ nhất thì không thể không thể lọt được vào. Nó còn, bởi
vì mình đã đi ra một cái thời gian rồi thì thế nào mình muốn xả cho hết cái tâm
của mình, trong khi mà mọi người, người ta nỗ lực thì mình không thể được. Căn
bản mình nó còn yếu lắm.
(1:38:39) Sư
Thanh Quang: Thưa Thầy! Thế còn Pháp Châu nữa thì sao?
Trưởng
lão: Pháp Châu thì kể
như là đi tới đi lui rồi, thì cũng chỉ có nằm chờ đó thôi chứ còn vô không được
đâu mấy con. Coi vậy chứ vô, coi vậy chứ không thể, thành ra… Phải không, mình
phải thấy được chứ!
Sư Nguyên
Tánh: Khó lắm
Thầy. Bây giờ con ngồi con xả tâm thôi, chứ còn bây giờ ngồi đây cũng không ngồi
nổi.
Trưởng
lão: Bởi vậy Thầy
nói nó chỉ có lo xả thôi chứ còn không cách nào khác hơn. Pháp Châu thì bây giờ
chỉ có ở mà lo tu tập xả tâm. Chứ không nói mà bây giờ mà vô ngồi tu thì ông
này vô tu ít bữa sinh tưởng, nó loạn thần kinh nữa là khác. Không thể được. Bởi
vì Thầy người nào là Thầy cũng biết người nấy hết chứ đâu phải.
Thôi! Bây giờ
mấy con về nghỉ để lo. Còn ngày mai chắc con đi Đồng Tháp con?
Sư Thanh
Quang: Vâng!
Con xin Thầy con sẽ, mai con nghỉ một ngày, rồi sau con đi Đồng Tháp. Con nghỉ ở
đấy một vài ngày nữa rồi con sẽ về. Đi hôm hổm, mọi người mong tha thiết về là
được đi ra cùng Thầy về, chứ còn mà Thầy không về là mọi Phật tử họ buồn lắm.
Trưởng
lão: Có về, về
đọc cái bức thơ của Thầy thì mọi Phật tử đều phấn khởi.
Sư Thanh
Quang: Cô Bích cô ấy
ra tiên đoán rồi, cô Liễu Tâm đây cô đã đưa tin là Thầy Thông Lạc sẽ không ra
đâu. Cô đã đưa cho các Phật tử biết
Trưởng
lão: Chứ cô vô
trong này cô ở mà cô không biết sao được. Trời đất ơi! Công việc của Thầy ghể lắm.
Sư Thanh
Quang: Cô biết
đấy. Hóa ra giờ cô nói đúng.
Trưởng
lão: Cô biết liền
chứ. Cô thấy Thầy làm công việc đâu phải mà ít đâu. Cô vô đây mà, cô sống cô thấy
rõ lắm mà. Với đồng thời, thật sự ra Thầy đi là Thầy không nói cho ai biết. Biết
một cái là rầm rộ, cực Thầy lắm mấy con. Nên Thầy đi Thầy âm thầm chứ còn không
nói đâu. Đi vụt đến, ai có duyên thì gặp, mấy con hẹn không kịp đâu. Mà hô về
thì rồi thôi.
Sư Thanh
Quang: Con bây giờ
thì con cũng không buồn vì người đến người đi như thế nào nữa rồi. Ai mà có
duyên thì họ đến. Họ không có duyên thì mình không có cách nào lôi kéo họ được.
Trưởng
lão: Đúng vậy
đó con.
Sư Thanh
Quang: Vâng. Thế
và mọi cái nó ở trong nhân quả hết mà. Có cái gì ngoài cái nhân quả đâu mà mình
phải… (. . .)
Trưởng
lão: Đúng vậy!
Đó là cái tri kiến nhân quả đó con. Mình phải thấy nhân quả. Cho nên nó an vui
lắm.
Sư Thanh
Quang: Đó cũng
chính là cái quả đắng mà con phải trả, con phải chịu thế. Con cũng thấy có những
chỗ, có những nơi, có những Phật tử hết sức nhiệt tình họ giúp đỡ cho con, họ
giúp nhiều lắm. Nếu không có họ, con không thể được như thế. Nhưng cũng có những
người thì họ phản lại.
Trưởng
lão: Họ phản lại
chứ sao? Lẽ đương nhiên có ngọt có đắng chứ? Đâu có ngọt hoài hết đâu? Mà đâu
có đắng hết đâu?
Sư Nguyên
Tánh: Vất vả,
như con không đủ bản lãnh thì không được Thầy. Như con mà thành lập nghe chừng
khó
Sư Thanh
Quang: Tất cả không
có cái gì ngoài Thầy cả. Thầy đứng ở đấy Thầy thấy hết tất cả mọi việc rồi.
Trưởng
lão: Thầy biết
hết rồi.
Sư Thanh
Quang: Thầy
tung lưới ra, tất cả là con mắc ở trong lưới ở đoạn nào, như thế nào là Thầy thấy
hết rồi. Trong nhân quả là thế. Con vui lòng chấp nhận tất cả những chuyện đó!
Thế ra Nghệ
An là con ít có duyên lắm với Nghệ An với Hà Tĩnh. Không biết xa xưa nó như thế
nào. Rồi có duyên… (. . .) thật, từ Bắc Ninh, Hải Phòng mấy chỗ đó họ giúp đỡ
rất nhiều.
(1:41:53) Trưởng
lão: Nó có cái duyên mình mới hóa độ mới được. Không có duyên là rất
khó. Không phải dễ.
Sư Thanh
Quang: Không biết
cái vùng đó đối với con như thế nào, xa xưa thế nào mà Nghệ An đối với con nó
như thế. Họ hẹn con rất nhiều rồi mà cuối cùng họ không ra được! Cứ hẹn đi hẹn
lại mãi rồi họ không ra được.
Đáng ra
tháng bảy là họ mang máy ra họ đóng gạch cho con nhưng rồi gặp những chướng ngại
do không ra được cho đến tận ngay bây giờ. Thế là họ cũng hi vọng đợt này Thầy
ra. Thế nhưng mà họ lại không thấy Thầy ra thì lại có căn cứ để cho họ nói là đấy
sư Thanh Quang bảo với tôi…. (. . .)
Trưởng
lão: Không!
Không! Không! Để Thầy có cái bức thư. Có cái bức thư là thay mặt Thầy,
Sư Thanh
Quang: Không nhưng
mà tất cả bây giờ con đã thấy rằng nó trong nhân quả của nó hết mà. Nó đủ duyên
thì nó đến, nó chưa đủ duyên thì nó chưa có những điều ấy, có gì đâu. Không
mong muốn được gì nhiều cả, đừng bồn chồn, nóng nảy! Nó làm khổ mình. Mình
không đạt được cái điều mình mong mỏi rồi mình lại buồn bã, thế thì có phải
mình tự làm khổ mình không? Việc gì mà phải như thế?
Trưởng
lão: Rõ ràng.
Có ích lợi gì đâu? Nhân quả nó như vậy mà. Cái duyên nó đến.
Sư Thanh
Quang: Vâng. Thôi thế
thì Thầy cho con biết rồi thì con cứ về con tổ chức đúng rồi. Thưa Thầy có cái
bức thư này, con không gặp được cái cô, cô Liên Tịnh, cô Tịnh, cô Liễu Châu cô
gửi đây nhưng con không biết làm sao con đưa được. Mai Thầy sang lớp học nữ ạ?
(1:43:15) Trưởng
lão: Thầy sẽ đem sang lớp học. Con đưa thì Thầy sẽ gởi cho cô Út đưa
cho cô Liên Tịnh.
Sư Thanh
Quang: Thầy đưa
cho cô Út ạ?
Trưởng
lão: Đưa cô
Út… (. . .) đưa cô Út chứ có gì đâu, không sao. Cô Út sẽ đưa lại cho mấy người.
À cô Liễu Châu.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét