40-BIẾT PHÁP PHẬT RỒI NÊN BUÔNG XẢ HẾT
(00:00) Trưởng
lão: Hôm nay không biết mấy con gặp Thầy lần thứ mấy rồi đây, nhưng
không biết tu được cái gì rồi? Có lẽ là có người gặp hai lần, có người được ba
lần. Nhưng sự thật ra mấy con ráng tu, mấy con! Cuộc đời các pháp đều vô thường,
cuộc đời không có gì hết. Với cái đôi mắt mình nhìn mà còn có thì mấy con tu xả
không hết. Mà nhìn cuộc đời, mấy con biết đức Phật nói rất rõ: “Các pháp đều
vô thường, không có gì là ta, là của ta, là bản ngã của ta.”. Không có
một cái gì là của mình hết. Các con cứ nghĩ đi, cái người chết rồi có mang theo
được gì không? Toàn bộ không có mang theo được gì hết.
Cho nên, vì
vậy mà trong khi chúng ta biết được Phật pháp, biết được đường lối tu tập, hãy
lo mà thoát ra khỏi bốn sự đau khổ của kiếp người. Đời sống là khổ mấy
con, gọi là sanh mà.
Già là khổ, may là Thầy tu như vậy, chứ không
khéo cái cơ thể mà già yếu như Thầy, nó đứng, nó đi lụm cụm khổ lắm mấy con.
Đâu phải mưa gió như thế này thì ban đêm ngủ nó đâu có yên đâu. Nó nhức chỗ
này, nó đau chỗ kia chớ đâu phải dễ. Mấy con chưa có già, mấy con chưa biết cái
người già nó khổ nhiều. Đó là cái khổ của mình, rồi đi đứng lụm cụm, ăn uống rất
là khổ, đủ thứ khổ.
Rồi bệnh, có
ai bệnh mà không khổ? Nhỏ cũng bệnh, già cũng bệnh, bệnh là khổ. Nếu
mà không làm chủ được nó thì mấy con làm sao thoát khổ được.
Rồi chết, đâu phải khi … mấy con nằm xuống
nó chịu chết nó liền đâu. Nó dằn vặt đủ cách nó mới chịu chết chứ đâu phải. Nó
tan rã cái cơ, cái thân tứ đại này nó rã thì nó đau khổ vô cùng. Biết được cái
khổ như vậy thì phải ráng lo tu, còn có cái gì đâu.
Các con chết,
cha mẹ mấy con có thương yêu cách gì mấy con cũng không thể mang theo cha mẹ
mình được. Mà con cái, mình có thương yêu nó cách gì mình cũng không làm sao
thay thế nó được. Cho nên không có người nào mà mình mang theo được hết dù
thương yêu bao nhiêu. Bỏ hết xuống đi, bỏ hết, đời không có gì. Mấy con dù là
hiện giờ mấy con đi học, có bằng tiến sĩ, có này kia đó là danh vọng chứ cuộc đời
có cái gì đâu. Rồi từ cái danh vọng, cái nghề nghiệp đó để mấy con làm ra tiền,
để nuôi sống bản thân mấy con chứ có cái gì. Nhưng rồi cái gì nó cũng là vô thường
hết, không còn cái gì hết.
(02:35) Cho
nên khi biết Phật pháp thì bỏ hết, mấy con! Đóng cửa khép lại! Ngồi mà kiểm
tra, ngồi mà xem lại cái tâm của mình, coi nó im lặng bao lâu. Tu là tu cái gì
mấy con? Là xả cái tâm ly dục, ly ác pháp, từng cái tâm niệm của mình. Ví dụ
như Thầy ngồi im lặng thế này, xem cái tâm xem coi nó còn nghĩ gì. Đời có gì
đâu nữa, tất cả các pháp đều vô thường. Thử hỏi cái tâm nó còn dính mắc cái gì
đây mà nó khởi niệm. Mà nó khởi từng niệm nó thì mình có phương pháp, mình có
cách thức, mình xả tâm đó đi.
Khi mình
chưa biết cái pháp Như Lý Tác Ý thì một cái niệm mà đã khởi ra thì mình tư duy:
đây là cái niệm thương, đây là cái niệm ghét, đây là cái niệm ham muốn. Bây giờ
ngồi đây mà nó khởi muốn ăn cái này, muốn ăn cái kia, đó là dục. Còn nó khởi ra
thương con, thương cái hoặc là thương cha, thương mẹ, đây là niệm ái kiết sử chứ
gì. Các con thấy rõ, cái gì nó cũng không qua được cái tri kiến hiểu biết của
mình. Những cái này đều là khổ hết, mấy con. Rồi niệm danh, niệm lợi: “Bây giờ
tôi nghĩ cách tôi làm ra tiền như thế này, có tiền phải chi như thế nào, phải
làm sao” Rồi ơn, rồi nghĩa, rồi giúp người này, rồi tạo cái ơn, cái nghĩa người
kia để cho nó dính nhau, cái kiết sử, cái kiết sử, cái ái kiết sử này rất là khổ,
mấy con!
Cho nên biết
pháp Phật mình tu, mình bỏ hết. Sống không còn có cái tình cảm như cuộc đời
bình thường nữa. Mà hiện giờ, chúng ta gom lại, mình sống một mình, mình tu, phải
phòng hộ mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của mình. Cho nên sao Thầy thấy mấy con
tu lâu quá! Cỡ mà Thầy có người hướng dẫn, chắc là trong vòng chừng cao lắm một
tháng là xong. Tại sao? Tại vì bỏ hết rồi còn gì.
Cho nên
trong thời đức Phật, mấy con nghe các vị quan khi mà được vua cha sai đến thăm
đức Phật. Khi nghe đức Phật tu chứng rồi, vua cha muốn mời đức Phật về nước,
thì lúc bấy giờ sai các quan đến đó để thỉnh đức Phật. Nhưng mà khi các quan đến
đó nghe đức Phật thuyết pháp xong rồi thì mấy ông quan này không muốn về nữa, ở
luôn. Tại sao người ta bỏ được người ta ở luôn, mấy con? “Các pháp vô thường” mà.
Chức quan, rồi vợ con, người ta còn cái nhà chứ đâu phải không. Rồi tiền của
người ta có, nhà cửa người ta có mà người ta bỏ. Người ta theo đức Phật luôn,
đi xin ăn như đức Phật, còn ôm cái bình bát, ba y, một bát như vậy mà người ta
vẫn chấp nhận đời sống như vậy. Tại sao? Người ta đã hiểu, dù mình có đeo đẳng
cái chức quan tước, dù có nhà cao cửa rộng, dù là vợ con, dù là cha mẹ đi nữa,
nhưng không thể cứu mình được. Cho nên người ta bỏ liền, người ta không trở về.
Rồi vua cha lại sai một tốp khác cũng đến đó nghe Phật thuyết pháp xong họ cũng
ở đó luôn. Tại sao ngày xưa, người ta nghe được pháp của Phật mà bỏ. Người ta
nghe Khổ, Tập, Diệt, Đạo, người ta nghe bốn cái chân lý của đạo Phật, người ta
thấy cuộc đời chẳng có gì hết, người ta bỏ hết xuống.
(05:55) Còn
chúng ta thì bỏ không được, vẫn còn dính mắc. Tại sao vậy, mấy con biết không?
Mấy con còn trẻ đi vào đây đó, cha mẹ nghe nói đi tu mà cái đầu mà cạo rồi thì
nghe cũng muốn khóc, dính mắc quá bỏ không được. Các con thấy chưa? Đó là còn
những cái duyên, cho nên vì vậy đó, mình khéo léo, mình không thể làm một đứa
con bất hiếu. Mình đi tu mà cha mẹ mình khổ thì sao đành. Cho nên mình về, mình
thuyết phục bằng cách này hoặc cách khác để cho cha mẹ mình hiểu biết, hay là
gia đình mình, cha mẹ hiểu biết. Tu nó lợi ích như vậy chứ không phải là tu để
cầu khẩn người nào cứu khổ mình, mà chính mình phải tự cứu lấy, đó là sự nỗ lực
của chính mình thôi. Đó thì mấy con thấy mình học Phật pháp là học như vậy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét