49- TU HÀNH PHẢI XẢ BỎ VÀ GIỮ GÌN VỆ SINH
(38:04) Trưởng
lão: Cho nên mấy con tránh cái điều này mấy con. Cái thất cho như thế
nào mấy con ở như thế nấy. Làm sao mấy con tập sống như đời sống đức Phật ba y
một bát. Đi đâu chỉ có cái túi như thế này thôi. Một cái bát để ăn cơm và mấy bộ
đồ để mặc thay đổi. Không có đem cái gì theo hết, không có đồ đạc gì hết. Trời
ơi tu một thời gian sau đi ra ba cái bao bố. Kêu cái xe ôm chở muốn chết. Cái bệnh
của mấy con là cái bệnh từ cái bọc nilon gì cũng không dám bỏ nữa. Tiếc gì giữ
vậy? Các con hiểu không? À bây giờ người ta cho mình cái hộp bánh hộp kẹo gì thấy
đẹp. Thôi ăn sạch rồi bắt đầu để đó. Quăng đi! Ở đó mà để. Mai mốt cái nhà này
nó thành nhà kho.
Sự thật ra mấy
con đừng có để một cái vật gì hết. Ít bữa đây nó làm một cái ly nước gì đó bằng
cái ly thủy tinh này nè. Cái uống nước hết rồi bắt đầu không dám bỏ cái ly.
Không, mấy con cái điều đó là cái điều tâm của mấy con đó. Ở đây làm sao sống
như Phật mấy con. Bỏ hết mấy con, không có một vật gì hết. Chính cái mình bỏ hết
tức là mình mới thành giải thoát. Chỉ còn một vật còn thấy tiếc nó là nó lôi
mình đi vào cảnh thế gian đó.
Cho nên thật
sự ra trong thất của Thầy không có gì hết. Duy có cái túi đựng ba y một bát.
Kinh sách bây giờ đó, ai cho thì Thầy đọc. Hoặc là Thầy viết ra để in để đó,
khi đi rồi không mang cuốn nào theo hết. Thầy đâu có làm tôi tớ mà mang. Có phải
không mấy con? Để đó ai người ta chưa đọc người ta đọc. Chứ mình đi mình mang
làm gì cho nặng? Các con thấy không? Kinh sách thì thấy đẹp. Mấy con nhìn cái
cuốn này thấy đẹp quá. Bìa rất đẹp. Đi mang theo mấy cuốn kinh "Những
Lời Gốc Phật Dạy". Trong đó căn bản ghê lắm nha! Đi đem theo làm kinh
nhật tụng đi!
Mình đã hiểu
biết pháp tu đi không cần mang theo gì hết. Bởi vì Thầy nói đừng kinh sách gì hết.
Kinh sách ở trong ruột mình nè. Hiểu pháp tu rồi lo tu. Còn tất cả kinh sách đọc
rồi. Cho mình đọc rồi, hiểu được rồi đem trả lại Tu viện hết. Không nhận cuốn
nào nữa hết. Ở đó để cho người khác người ta đọc, người ta chưa đọc. Chứ mình làm
cái tủ kinh sách để làm gì?
Mấy con nghe
lời Thầy mấy con sẽ thấy giải thoát. Cũng như bây giờ các con đậu Thầy bảo mấy
con lên đường. Trời đất ơi, Thầy thấy mấy con lên đường cái kiểu này, kéo một
xe, Thầy đuổi về. Thế này làm sao Thầy cho mấy con đi theo Thầy học nổi? Thầy
có một túi vậy mà mấy con mang hai, ba bao bố vầy sao đi theo Thầy? Mặc dù mấy
con làm bài đúng. Nhưng mà điều kiện mà nội cái mà xả tâm của mấy con, kiểu này
thôi, Thầy nói thôi con ở lại đi. Trời xài ba cái đồ này cho nó hết rồi theo Thầy.
Chứ bây giờ chưa có hết thôi đừng theo, những cái ly cái hộp này kia mình xài
đi cho nó hết. Cả cuộc đời mấy con không biết đến bao giờ… Các con hiểu chưa?
Cho nên nhớ
lời Thầy dạy. Tuy rằng đơn giản vậy mấy con phải nhớ xả cho kỹ. Bỏ hết mấy con.
Khi mà bài thi này mà Thầy trắc nghiệm người nào đậu, mà mấy con đến mấy con
mang một cái túi bát như thế này là đủ. Là Thầy biết, được đi theo Thầy. Đi Tây
Phương phải đi vậy chứ. Đi Tây Phương kiểu mà đi mà đồ đạc nhiều đi sao thấu? Bởi
vậy con đường thì nó dễ, mà nhiều đồ quá đi nó không dễ. Cho nên nhớ kỹ vấn đề
đó. Mấy con phải chuẩn bị trong cái tinh thần của mấy con sẵn sàng là một đời sống
ba y một bát.
Đức Phật
ngày xưa là một thái tử là sắp sửa làm vua thay thế cho cha. Thế mà bỏ sạch đi
xin ăn, còn một cái túi bát đi xin. Không mang theo cái gì hết! Thậm chí như
cái bộ y áo mà của thái tử, nạm ngọc nạm vàng gì ở trên đó, đem ra đổi cho một
cái người mà nông dân ở đó để lấy cái bộ đồ rách mà mặc. thì các con biết ông
Phật là như vậy, bỏ hết. Đổi cái bộ đồ rách mặc. Chứ không có cần cái bộ đồ đó.
Cho nên mấy
con chuẩn bị, đừng có nhiều đồ. Một cái y thượng cũng như mấy con đủ rồi. Hai
cái bộ đồ ngắn. Không có cần nhiều mấy con. Đủ. Cái này giặt thì cái kia mình
thay. Còn cái y thượng thì khi mình ngồi thiền, khi mình đi kinh hành thì mình
vắt ở trên vai mình đi. Còn đi ra trong cái buổi học tập này kia thì vấn cái y
đi ra học. Nó oai nghi nó đúng cái hạnh của người tu, nó đủ cái bổn phận. Còn
những vật dụng như bàn chải đánh răng, kem đánh răng thì một không hai. Đừng có
làm một nắm bàn chải vậy không có được. Một cái bàn chải thôi. Chừng nào mòn
cái đó xài không được nữa thì xin. Mình là chấp nhận cái đời sống đi xin.
Bữa nay Phật
tử cúng cho người một hộp kem đánh răng. Ngày mai có ông nào Phật tử đến cúng một
hộp kem. Cứ dồn dồn dồn dồn chất, trời ơi thành cái nhà kho của mấy con mất!
Thôi tui bây giờ có một hộp kem rồi cho tôi xin tui xả ra. Trả lại cho nhà kho
trả lại cho nhà chùa muốn cho ai đó thì cho. Tôi vẫn còn hộp kem đủ rồi. Tôi
không có xin nữa. Đó là cái lập hạnh, cái hạnh giải thoát. Nó quan trọng vô
cùng!
(44:47) Cho
nên gặp Thầy, Thầy nhắc nhở cho mấy con phải sống đúng cái hạnh. Rồi cái chỗ ở
của mình như hồi nãy Thầy nói phải vệ sinh, phải vệ sinh lắm mấy con. Cố gắng!
Bởi vì vệ sinh môi trường sống xung quanh nhà của mình sạch sẽ thì nhà cửa sạch
sẽ. Thì cái môi trường sống chung nhau nó sẽ sạch sẽ. Còn cái nhà này bọc
nilon, giấy này đồ này kia nọ quăng tùm lum ra. Thành ra một khu nhà như thế
này mà có một cái nhà dơ là nó đã dơ. Người ta nhìn vào người ta đánh giá trị
chung. Rất tội. Cho nên chúng ta phải vệ sinh. Cố gắng!
Hầu hết là
Thầy đi coi tất cả các cái thất của quý sư quý thầy là ở bẩn một cách vô cùng.
Thầy bất mãn vô cùng. Thầy nói những người đệ tử của Phật mà như thế này thì
làm sao mà đệ tử của Phật được. Bây giờ bọc nilon này hộp sữa này, cái này kia
trong cái bữa ăn người ta cung cấp cho mình. Đó là một cái sai. Cho vào cái bọc
nilon dồn lại đó rồi nếu mà mình không dám đốt thì người ta sẽ cho mình cái chỗ
đựng rác, mình đem lại cái thùng rác đó mình đổ. Trong cái thùng rác đó người
ta kêu những cái người nghèo khổ người ta đi mua ve chai. Người ta lại người ta
cho mấy người đó. Mấy người đó người ta lựa những cái bọc những cái gì mà người
ta có thể bán được người ta sống. Cũng là một cái điều bố thí.
Một cái chuyện
nhỏ nhặt thôi nhưng cũng nói lên được cái sự giúp đỡ của mình đối với cái người
nghèo. Tội lắm mấy con. Mấy người đó họ cưỡi cái xe đạp cà tàng, họ vô trong
xóm này họ hỏi mình có cái này cái kia không họ mua. Mua đồ ve chai đó. Mà hễ
được mình cho họ mừng lắm. Nhưng vô chùa ai mà bán đồ ve chai mấy con? Vậy chứ
mà có chùa bán lấy hết đó mấy con. Ở đây Thầy nói cái gì được mà mấy con được
thì mấy con cứ lựa lấy. Còn cái gì mà không được là Thầy đốt bỏ.
Thế là Thầy
đem đi nhà kho Thầy để một cái bao một cái bọc thật lớn. Tất cả những cái lon
những này kia, hộp sữa này kia của các sư các thầy, Thầy gom lại đó hết. Các
con vô đó lựa được cái gì mấy con cứ lấy về bán, Thầy cho. Đó mấy con thấy
không? Mình giúp đỡ bằng cách này bằng cách khác, cũng nói lên được cái lòng bố
thí chúng sinh.
Mình không bố
thí cho muỗi thì mình bố thí cho người. Thử một đêm mấy con bố thí xem có chết
sáng ra Thầy bồi thường thân mạng cho mấy con. Muỗi cắn chết Thầy bồi thường
cho. Nghĩa là sáng ra mà Thầy thấy cái mặt con đỏ lốm đốm đốm đốm là Thầy biết
con bố thí dữ lắm. Nhà đại bố thí Cấp Cô Độc đó.
(48:05) Không,
mấy con cứ làm đi rồi mấy con sẽ thấy muỗi không bao giờ đến. Nó không bao giờ
đến khi một cái tâm từ của chúng ta thực hiện cái lòng thương yêu của chúng ta
đối với chúng là chúng không bao giờ đến. Cái nhân quả nó kỳ!
Tại sao con
muỗi đó nó đến cắn mình mà tại sao con muỗi đó nó lại đi chỗ khác nó cắn? Mình
có nhân quả với nó mà. Hồi đó mình hút máu nó chứ gì? Giờ nó hút lại có gì đâu
mà mình lại… Cho nên mình chuyển nhân quả, vui vẻ chấp nhận thì sau thời gian
nó đến, nhân quả chuyển biến, từ đó không còn con muỗi nào ở trong Thất nữa.
Cho nên mình đâu cần mùng chi cho mất công, đi đâu cũng mang mùng cho nó cực.
Mà nếu mà con cứ ngăn chặn nó, con đi đâu muỗi nó cũng bu theo. Nó bu rất đông
mấy con. Mấy con cứ tin. Thầy mà vô rừng, muỗi nó lại nó ve ve ve ve thôi, đi mất.
Tại sao? Tại vì cái từ trường thiện của Thầy thương yêu nó, nó thấy nó không có
nợ Thầy nên nó không có lấy máu.
Còn mấy con
nó ve ve nó biết con thiếu nợ, nó đòi. Bữa nay nó đòi chưa hết ngày mai làm
thêm mũi nữa. Đòi chừng nào mà hết cái nợ đó nó mới đi, hoặc là nó đòi chừng
nào nó chết. Con trả bằng cách vui vẻ chấp nhận. Nói vậy chứ đơn giản chứ mấy
con đừng sợ. Nó không có chết. Mình làm cái công việc, mình khởi được cái lòng
thương yêu của mình.
Thầy viết
cái cuốn mà lòng yêu thương. Mấy con có đọc chưa? Sắp tới Thầy sẽ cho tập hai.
Thầy cho mấy con khóc một trận nữa. Không, mấy con đọc những cái mẫu chuyện mà
Thầy đưa ra chắc chắn là nó sẽ gây xúc động cho mấy con, và từ đây về sau, Thầy
sẽ tìm những cái câu chuyện. Nó sẽ tạo cái sự xúc động để nó sẽ gợi lòng thương
yêu của chúng ta. Thầy là người chỉ bình thôi. Nói những cái lòng thương yêu.
Mà chính cái lòng thương yêu đó mà thực hiện… Như con, con mà thực hiện con sẽ
được giải thoát.
(50:22) Con
cứ cho muỗi cắn rồi mấy con sẽ được giải thoát. Nhớ, mấy con cứ làm thì mấy con
sẽ được giải thoát. Đừng có từ nan cái khó, đừng có sợ hãi. Mà mình hãy làm đúng
thì mình sẽ được giải thoát. Đó là những cái đơn giản, mấy con làm được. Nhưng
mấy con còn chấp ngã quá. Sợ cái ngã này chết thì tu không kịp. Nhưng không ngờ
là mình không sợ nó mình bố thí lại là mình thành Phật mất. Có phải không mấy
con?
Cho nên có hai
vị sư đến để gặp Phật. Một vị sư thì không uống nước có trùng, chết ở giữa đường.
Còn một vị sư nói nếu mà mình đến để gặp Phật, để mình thưa hỏi Phật pháp tu.
Mà nếu mình không uống mình chết rồi làm sao gặp Phật. Cho nên ông này uống nước
có trùng. Sau khi đến gặp Phật, Phật quở tại vì ông cứ nhìn sau lưng tôi coi.
Cái ông bạn của ông đã đến đây gặp tui lâu rồi. Các con thấy chưa? Nhất định là
không phạm giới sát sanh. Mà không phạm giới sát sinh là chứng đạt đó mấy con.
Tức là thực hiện lòng yêu thương, yêu thương sự sống của chúng ta. Chúng ta sống
mà chúng ta lại uống nước có trùng là chúng ta có thực hiện được không? Phải
không? Thấy rõ ràng à. Mà cái ông này thành Phật đứng sau lưng Phật rồi, còn
cái ông này đi ba, bốn tháng mới về tới.
Đó, thì mấy
con thấy một cái câu chuyện đơn giản mà đã nói lên được cái tinh thần giải
thoát của đạo Phật qua cái Đức Hiếu Sinh, cái lòng thương yêu. Rồi đây rồi mấy
con sẽ có những cái bộ sách lòng yêu thương. Cái lòng yêu thương mấy con thấy
con chim mẹ nó mớm cho các con chim con ở trong cái gốc cây. Đó, tình yêu
thương của người mẹ đối với các con, không có lòng yêu thương nào hơn được. Cho
nên lấy cái hình ảnh đó mà làm hình ảnh yêu thương. Thì chúng ta xét tất cả
chúng sanh, như con muỗi con mòng. Chúng ta là mẹ, còn nó là con của chúng ta
phải thương nó chứ sao? Vắt sữa cho nó uống chứ sao lại đốt nó chết? Các con hiểu
không?
(52:43) Tuy
rằng gặp Thầy Thầy nói những cái điều đơn giản nhưng mà sự thật đó là cái sự thật
mấy con tu. Còn mấy con giăng mùng bít kín ngắc vô đó ngồi muỗi không cắn gì hết,
sung sướng quá, thành ra gục tới gục lui, nhiếp tâm không vọng tưởng, sanh ra
tưởng. Ít bữa tưởng hoạt động thành điên. Rút cuộc là thành Phật không thành mà
thành người điên mới khổ. Cho nên chú Tiến Trung không có nghe lời Thầy, cứ ức
chế ý thức, Thầy bảo xả tâm cho hết vọng tưởng. Rớt ở trong cái Không Tưởng,
thích ở trong cái Không Tưởng thấy hỷ lạc quá. Cho nên cuối cùng, chú thành tưởng
chú điên đó mấy con. Mà may Thầy kêu ông thân, bà thân vô Thầy phá sạch. Không
có cho ngồi nữa. Thầy bảo về bắt cái chú này về làm việc lại. Chứ không khéo
chú ngồi đây chắc chắn chú lọt vô Không Tưởng rồi mai mốt chú điên không có mặc
quần áo đâu!
Không, thật
sự không còn biết. Cơ thể nó đâu còn biết, đâu còn biết xấu hổ. Ý thức nó mất,
bởi vì tưởng nó hoạt động. Cho nên vì vậy mà Thầy kêu cha mẹ vô rồi bắt buộc
chú phải sống đời sống bình thường. Bây giờ chú bình thường rồi, không sao hết.
Biết phá, chứ còn không biết phá là bị tưởng đó con, bị tưởng không. Bởi vì ý
thức mà nó không hoạt động thì nó rớt trong Không Tưởng. Chứ không thể nào
khác. Bởi vì nó không, nó không có vọng tưởng thì cái tưởng nó phải hoạt động.
Mà đầu tiên cái tưởng cũng không, nó mới không vọng tưởng được. Chứ mình không
có lọt trong cái Không Tưởng thì nó bị vọng tưởng hoài. Cho nên người nào mà thấy
tôi hết vọng tưởng coi chừng. Mấy người sắp điên rồi đó. Cho nên đừng nghĩ tôi
tu hết vọng tưởng là tôi mừng. Không phải đâu mà cái đó là cái sai.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét