62- BIẾT CHUYỆN MÌNH ĐỂ XẢ TÂM
(01:21:34) Cho
nên hôm nay thứ nhứt là chúng ta nhớ kỹ lại, chúng ta tu đúng. Thầy xin nhắc lại
lời của Đức Phật nói: “Tâm không phóng dật là đệ nhất pháp giải
thoát”. Vậy thì hằng ngày chúng ta kiểm soát lại tâm mình có phóng ra
không. Mà nó phóng cái gì, nó phóng pháp gì, rồi nó phóng theo sắc, thinh,
hương, vị, xúc, pháp, sáu trần của nó là cái gì, thì chúng ta phòng hộ giữ gìn,
đừng dính mắc những cái đó. Xả xuống.
Quý sư và
các thầy đã đọc cái cuốn 9 xong rồi. Chắc chắn là quý sư đã thấy rõ ràng là, những
cái điều Đức Phật nói, mình biết mình đừng biết người, tức là phòng hộ sáu căn.
Đó là phòng hộ sáu căn. Mà hễ mình biết chuyện người là không phòng hộ sáu căn.
Mà biết chuyện người thì như các sư, các thầy đọc, ở trong cuốn 9 các sư thấy,
người ta đã tu phí công mà không có giải thoát.
Biết chuyện
của cô Út, mà cô Út cô làm chuyện đó để cho mình tu mà tại sao mình lại biết
chuyện cô Út làm gì, mình không biết chuyện của mình đi. Để Thầy lấy câu chuyện
đó, lấy cái lời nói, lời hỏi của cô Liễu Tâm, mà trả lời cho tất cả những người
tu sai. Cứ nhìn ra ngoài tức là phóng dật chứ gì. Đọc cái bài kinh đó, đọc cái
cuốn 9 rồi có thấy phải, các cô ở đây Thầy nói các cô, nhưng mà nói chung, là
cái tâm của các tu sĩ ở đây đều phóng dật như vậy hết. Không có người nào mà
không phóng dật.
Mà Đức Phật
đã nhắc: “Biết chuyện mình đừng có biết chuyện người”, nhưng
mà tại sao chúng ta cứ biết chuyện người? Vậy thì biết chuyện người là gì? Là
phóng dật chứ gì. Có đúng không ? Cho nên vì vậy đó là tâm phóng dật là không
giải thoát đó. Cho nên chúng ta biết mình thì không phóng dật đó, mà không biết
mình thì phóng dật. Cho nên biết mình phải biết như thế nào? Biết Tứ Niệm Xứ
không có gì hết, thanh thản, an lạc. Mà Tứ Niệm Xứ có niệm thì tức là đẩy lui
chướng ngại pháp. Đó là biết chuyện mình để đẩy lui nó thôi đó, đó là đẩy lui
chướng ngại pháp trong tâm của mình là biết mình.
Còn bây giờ,
đã quên mình, cho nên biết chuyện người ta thì trong này không còn biết trong
này. Cho nên chướng ngại trong này bây giờ không thấy nữa, mà thấy chuyện người
ta chướng ngại không, thấy người ta không đúng không, hoàn toàn vì vậy cho nên
mình không giải thoát.
(01:24:02) Người
ta tạo ra cái cảnh để cho mình, để nhử cho mình, để cho tâm mình coi có phóng dật
hay không. Rồi cái hoàn cảnh, tùy theo cái hoàn cảnh ở trong tu viện, người ta
dựa vào cái hoàn cảnh sẵn có của nó, người ta tạo ra thêm để cho mình thấy, để
cho mình tâm không giận. Cho nên gọi là ly dục ly ác pháp hay gọi là xả tâm.
Thường thường cô Út dạy là nắm cái ý chứ gì. Nắm cái ý, thì do tất cả mọi cái đều
cái ý của mình chứ gì. Mà bây giờ mình nắm được cái ý thì không có cho nó phóng
dật chứ gì. Mà không cho phóng dật thì tức là giải thoát.
Đó Thầy nhắc
lại những cái điều này, cố gắng nhớ kĩ để chúng ta nỗ lực tu. Tu để đền đáp ơn
Phật, để đền đáp ơn đàn na thí chủ, ơn Thầy và chúng ta xứng đáng là những con
người trong xã hội loài người, xứng đáng là một con người đối với dòng họ, con
cháu của chúng ta, từng phút giây, một phút giây, Thầy nói thực sự ra Thầy chỉ
lấy như thế này. Đây là Thầy nhắc nhở.
Bây giờ tôi
ngồi đây tôi tu nè, tôi coi có xứng đáng đối với những người thân của tôi không
nè. Bây giờ cái tâm thanh thản, an lạc nè, vô sự nè, tôi quan sát bốn chỗ tôi
thấy rõ ràng, như vậy là trong một giây này tôi sẽ xứng đáng với con cái tôi, xứng
đáng với mọi người. Tôi không có cái tâm gì mà gọi là ác pháp trong này cả. Bây
giờ tôi tiếp tục một phút nữa tôi coi xứng đáng không.
Bây giờ tôi
thấy hoàn toàn tôi thanh tịnh, vậy là tôi xứng đáng. Tâm tôi không có phóng bậy
bạ, không dính mắc việc của ai nữa hết, rõ ràng là tôi xứng đáng. Tôi xứng đáng
với những người thân của tôi này, với những người mà hiện có mặt trên hành tinh
này, tôi xứng đáng. Ngày hôm nay tôi ăn cái bữa cơm này tôi xứng đáng với cái
chuyện làm của tôi này. Rồi bây giờ tôi tiếp tục tôi ngồi tôi chơi, mà tôi nhìn
thấy tôi xứng đáng, tôi quan sát tôi thấy tôi xứng đáng thọ nhận của đàn na thí
chủ. Cái y áo này tôi xứng đáng mặc.
Cho nên do
đó mình quan sát mình xem thấy, cứ thấy như vậy, mà suốt 24 tiếng đồng hồ mà
hoàn toàn thanh tịnh như vậy là tâm không phóng dật. Tức là nó không có dính
bên đây, bên kia nữa là hết rồi. Thì do đó tiếp tục ngày mai nữa là tôi nhập Sơ
Thiền hoàn toàn, tức là tâm của tôi nó sẽ sung mãn. Thì khi mà nó sung mãn rồi,
thì bắt đầu bây giờ tôi vào hỏi Thầy bây giờ tâm con nó như vậy rồi, bây giờ nó
luôn luôn định trong này rồi, nó sung mãn nó hoàn toàn nó không phóng dật gì nữa
hết rồi, vậy Thầy dạy con tiếp.
(01:26:35) Rồi
bắt đầu bây giờ trình cho Thầy nghe tất cả những cái quá trình tu như thế nào,
thế nào. Bây giờ sau đó Thầy mới nghiệm, Thầy trắc nghiệm. Thầy trắc nghiệm
xong rồi, Thầy nói bây giờ được để nhập Nhị Thiền. Bây giờ về phải không, tiếp
tục hướng tâm như vầy, như vầy, như vầy, thì sẽ nhập Nhị Thiền. Phải không? Bây
giờ mà nhập Nhị Thiền thì nó ở trong như thế nào, hỷ lạc nó làm sao, Thầy sẽ nhắc
nhở hẳn hoi.
Đây là Thiền
căn bản thứ hai. Nếu quý sư mà xong rồi bây giờ đến mà xin Thầy mà nhập Nhị Thiền,
đây là Thầy sẽ giảng về Thiền căn bản thứ hai. Bởi vì Thiền căn bản thứ nhất là
Thầy đã giảng rồi. Mà từ lâu tới giờ chưa có người nào tới Nhị Thiền cho nên Thầy
chưa có giảng Thiền căn bản thứ hai. Phải không? Mà tới Thiền căn bản thứ ba tức
là Tam Minh.
Tại sao hồi
đó ông Phật ông đi một lèo vậy được, còn Thầy bây giờ phải dạy từng phần, từng
phần như vậy? Đúng vậy, bởi vì bây giờ nó đã tu lạc vào những cái tà pháp, cho
nên nếu mà không hướng, thì nó sẽ rơi vào tà pháp mất sao. Vốn chúng ta có tu tập
một cái tà pháp, cho nên cái ngấn đó, nó sẽ lạc chúng ta vào chỗ sai.
Còn ngày xưa
Đức Phật tu tập vào tà pháp, nhưng mà sáu năm khổ hạnh ông hoàn toàn sung mãn,
còn chúng ta bây giờ mới hai ba ngày thấy nó quay vô chưa sung mãn.
Mật Hạnh mới
có hai ba ngày nó quay vô, ức chế nó, nó cũng vẫn quay vô như thường chứ đâu có
không quay vô đâu. Nhưng mà nó chưa hoàn toàn là sung mãn.
Cho nên vì vậy
mà khi đó phải được Thầy hướng dẫn cặn kẽ trong cái giai đoạn thứ hai này, sau
khi nhập xong bốn Thiền tức là chúng ta sẽ vượt qua giai đoạn thứ hai. Nghĩa là
cái bài pháp mà chúng ta sẽ giảng tới cái chỗ này chúng ta mới thấy những cái
nguy hiểm vô cùng. Thì bây giờ nỗ lực mình tu đi, tu đi rồi Thầy sẽ giảng tới
giai đoạn thứ hai căn bản Thiền. Còn bây giờ Thầy nói về cái mình nghe, trời ơi
hay quá màu nhiệm quá như vậy là vô làm đại, không ngờ mình ức chế tâm mình vô
làm đại cái nó nguy hiểm vô cùng.
(01:28:42) Cho
nên coi như là cái loại sách này không thể viết được. Vì vậy mà ngày xưa Đức Phật
chỉ nói nhập cái Nhị Thiền, Tam Thiền, Tứ Thiền cho đến Tam Minh thì không có mệt
nhọc, không có mỏi mệt. Phải không? Đức Phật nói trong kinh rất rõ mà, không có
mệt nhọc, không có mỏi mệt mà. Nhưng mà bây giờ chúng ta muốn nó vào mau như vậy,
làm sao cho được.
Đó, vì vậy
mà sau này quý thầy tu được thì có cuốn thiền thứ hai ra đời. Cuốn thiền thứ
hai ra đời là có người nào tu, thì trong cái cuốn thiền thứ hai ra đời, thì sau
khi viết cuốn này rồi Thầy nhắc, khi nào ly dục ly ác pháp nhập Sơ Thiền được rồi,
thì phải đến học tập với một vị sư chứ không phải đọc trong cuốn sách này mà tu
tập được.
Để người ta
chưa ly dục ly ác pháp người ta tập ngang thì nó nguy hiểm. Mình phải nhắc nhở
mới cho cuốn sách ra đời chứ còn nếu cho cuốn sách ra đời mà không nhắc nhở họ,
thì họ cầm cuốn sách này, họ đọc cái rồi bắt đầu họ hướng tầm bậy cái họ chết
thì sao. Đó là cách thức tu.
Cho nên ở
đây, Thầy nhắc nhở, thứ nhất là chúng ta nên đi kinh hành nhiều, đừng có ngồi
trong thất nhiều, phải đi kinh hành nhiều. Chúng ta không đi ở ngoài thì chúng
ta đi vòng vòng, vòng vòng, mỏi chân thì chúng ta ngồi nghỉ một chút rồi chúng
ta hết mỏi chân thì chúng ta đi. Đừng có đóng cửa, đừng có ngồi. Trong cái cuốn
chín Thầy có nói tu về ánh sáng, vì Chơn Thành hỏi Thầy, tu trong ánh sáng rồi
tu trong bóng tối, tu như thế nào.
Mình tu giải
thoát cho mình thì mình đừng có tu giả dối. Vừa khi mình dùng ánh sáng mà mình
lại không tu, để mình ngủ, thì cái đó là mình giả dối. mình giả dối là để mình
làm gì đây. Mình quyết tu giải thoát chứ đâu phải mình đến đây mình làm hay
đâu. Cho nên thắp đèn tới 12 giờ mà ngủ khò mà tưởng đâu là tu đến 12 giờ, ai ở
ngoài: “Trời ông này thức quá trời, tu dữ tợn”, mà không thấy ông
đi kinh hành chỗ nào hết.
(01:30:46) Trời
đất ơi ông ngồi thiền ông giỏi quá trời, ông ngồi thiền mà ông gục. Trời ơi ông
gục như vậy là ông tu cái gì bây giờ đây? Mình tu phải thật cho mình, giải
thoát từng phút giây, biết cái phút này là phút tâm mình thanh thản, an lạc,
còn tâm mình không thanh thản, an lạc thì mình có ngồi tu nó có lợi ích gì? Đi
kinh hành nó còn lợi ích, nó còn tỉnh táo, nó còn phá được hôn trầm.
Cho nên
trong đạo Phật chúng ta nhớ Chánh Tinh Tấn. Chánh Tinh Tấn là siêng năng chứ
gì, mà siêng năng ở trong tà tinh tấn thì như thế nào? Siêng năng trong tà tinh
tấn, bữa nay thôi tu tới 11, 12 giờ khuya mà chưa ngủ, nhưng ngày mai mới 7 giờ
là lo đi ngủ rồi thì cái đó là Tà Tinh Tấn chứ làm sao Chánh Tinh Tấn được, phải
không? Nghĩa là phải tu đều đều, bữa nay tới 10 giờ đi ngủ, thì mai cũng 10 giờ,
mốt cũng 10 giờ, như vậy là Chánh Tinh Tấn, còn bữa nay thì 10 giờ đi ngủ, mà
mai thì 9 giờ.
Đi tu mà Tà
Tinh Tấn thì nó chẳng đi đến đâu hết. Thà là tu ít. Bây giờ 7 giờ, mình tu tới
9 giờ mình đi ngủ. Ngày mai cũng tu đúng 7 giờ tới 9 giờ đi ngủ. Khuya mình thức
3 giờ, thì mình phải thức luôn tới sáng, đừng đi ngủ nữa. Ngủ lại nó cũng thành
quen, nó thành ra lười biếng. Còn nếu mình tu 3 giờ dậy không nổi, thì 4 giờ
mình dậy ai bắt buộc mình 3 giờ?
Nhưng mà
ngày mai cũng đúng 4 giờ, ngày mốt cũng đúng 4 giờ, buổi kia cũng đúng 4 giờ. Cứ
đúng 4 giờ thì mình tu. Rồi lần lượt lần lượt mình tăng lên, tăng dần, tăng dần
lên, do cái sức đi kinh hành của mình rồi cái sức tỉnh thức nó có, nó phá dần
cái buồn ngủ, mà nó phá dần buồn ngủ thì sức tỉnh thức nó có.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét