65- NHỜ XẢ ĐƯỢC TÂM MỚI TU HÀNH DỄ DÀNG
(31:47) Trước
khi mà nghe cái bài giảng buổi sáng của Thầy thì các con - Thầy kiểm điểm lại sự
tu tập của các con trong cái giờ này.
Thì sau cái
thời gian mà được nghe cái giáo án tu tập của Đức Phật, và cái sự mà trực tiếp
được cô Út, mà gặp những cái duyên mà cô Út cổ tạo điều kiện cho mấy con xả
được tâm. Cái vấn đề mà học tu tập theo đạo Phật và cái vấn đề xả tâm là cái vấn
đề rất quan trọng.
Cho nên qua
những cái gương hạnh của các bậc Thánh Ni cũng như Thánh Tăng trong thời Đức Phật,
các con thấy người ta không phải là người ta tu thiền như mình, mà thường thường
là người ta hay đặt cái niệm, cái hoàn cảnh của người ta.
Người ta gặp
cái hoàn cảnh như cái lòng người ta khổ sở, như hồi sáng này Thầy có thuật lại
cho quý thầy nghe một câu chuyện của một người mẹ. Bà là một hoàng hậu của một
nhà vua, bà sanh ra được một đứa con, rồi đứa con gái đó chết, rồi bà khóc
thương đứa con gái đó.
Do đó thì gặp
Đức Phật, Đức Phật hướng dẫn cho bà, thì bà xả bỏ cái lòng thương đó, và khi xuất
gia tu hành theo Phật thì Đức Phật khuyên bà nên lấy cái đề mục cái lòng thương
yêu đó mà bà đặt trước mặt, rồi bà thực hiện cái tâm vô lậu của mình. Cuối cùng
thì bà lấy cái đề mục đó mà bà đã thành tựu được đạo giải thoát.
Nó có nhiều
cái gương hạnh mà chúng ta thấy rằng ngay cái tâm trạng của chúng ta khổ, khó
khăn, gặp cái khó khăn nào đó, thì chúng ta lấy cái niệm đó mà chúng ta đặt trước
mặt, rồi chúng ta dùng cái pháp tuỳ, pháp hướng, pháp quán, để chúng ta thấu
triệt được, chúng ta phá vỡ cái tâm của chúng ta, từ đó cái lậu hoặc nó không
còn nữa.
Mà nó không
còn nữa thì tức là chúng ta sẽ thanh tịnh tâm. Mà thanh tịnh tâm thì trong cái
thời gian mà dùng cái pháp hướng, cái pháp quán, cái pháp tùy đó thì nó giúp
cho tâm chúng ta có cái - nhất là cái pháp hướng - thì nó có cái hiệu quả rất lớn
là chúng ta chỉ cần ra lệnh.
Do đó khi mà
cái pháp hướng mà đã thành tựu được cái Định Vô Lậu, thì nó rất hiệu quả, mà
cái tâm thanh tịnh nữa rồi, do đó các vị đều có thể có cái sức làm chủ được cái
thân hành, khẩu hành và ý hành. Thân hành là cái gì? Là hơi thở. Mà khẩu hành
là cái gì? Là Tầm Tứ. Mà ý hành là cái gì? Là thọ tưởng.
(34:16) Cho
nên lúc bây giờ cái pháp hướng đó nó có hiệu quả thì các ngài chỉ cần ra lệnh,
các ngài truyền lệnh nó, bảo cái ý hành, cái khẩu hành nó ngưng nghỉ thì cái Tầm
Tứ nó ngưng đi. Nó ngưng thì vị đó sẽ nhập Nhị Thiền.
Mà khi cái
thân hành mà muốn điều khiển nó thì vị đó chỉ ra lệnh là: “Cái hơi thở
ngưng đi! Các hành hoạt động của hơi thở ngưng đi!” - thì nó lại ngưng
đi, thì vị đó nhập Tứ Thiền.
Mà nếu mà vị
đó lại ra lệnh bảo: “Cái ý hành ngưng đi!” thì cái thọ với cái
tưởng nó ngưng đi, nó không hoạt động nữa, thì lúc bây giờ các vị đó nhập Diệt
Thọ Tưởng Định.
Thì các thầy,
các con thấy người ta tu hành quá dễ dàng là vì người ta chỉ phá đi cái tâm vô
lậu của mình thôi.
Thì trong
cái bài giảng kế của Thầy đó, thì như các con đã thấy là sau khi mà học cái giới
hạnh, rồi kế đó là chúng ta học đến cái giới đức, nó có cái kết quả rất lớn. Là
vì cái giới đức nó nằm trong có mười ba cái giới đức của nó, nó tạo cho chúng
ta thành một cái sức thiền định rất lớn chớ không phải tầm thường được.
Do vì vậy đó
mà chúng ta học từ giới hạnh rồi đến giới đức rồi giới tuệ. Hồi sáng này, Thầy
định giảng cho nó hết cái giới đức, nhưng cái thời gian nó không có dài được,
nó tới giờ ăn cơm rồi, cho nên phải dừng lại còn một còn năm ba tờ nữa nó mới hết
cái giới đức rồi mới chuyển qua cái giới tuệ.
Rồi khi mà học
hết cái giới tuệ rồi thì chúng ta lại học tới cái giới bổn. Nội trong cái giới
không mà chúng ta đã thấy rằng nó rất nhiều, mà nó rất là vi diệu, vì hầu hết
là các vị Tỳ Kheo trong cái thời Đức Phật tăng cũng như ni đều là người ta ở
trong giới mà người ta thành tựu đạo giải thoát chớ không phải ngoài giới mà đi
tìm thiền định mà có được.
Cũng như
ngoài cái giới mà đi tìm cái sự làm chủ thân tâm thì không có được. Bởi vì đạo
Phật xây dựng trên cái thiện pháp cho nên giới là thiện pháp, tuy rằng cái giới
hạnh, giới đức và giới tuệ nó cũng đều nằm trong cái thiện pháp tất cả hết. Cho
nên chúng ta làm được chủ sanh tử đều nằm ở trên thiện pháp.
Vì lấy cái
nhân quả mà làm cái nền móng cho cái thiền định của mình, do vì vậy mà phải tu
tập cho đúng cái giới luật của Phật. Cũng vì cái giới luật của Phật mà bây giờ
người ta coi nhẹ, người tu sĩ xem thường cái giới luật, cho nên người ta tu thiền
mà nó không đạt được thành ra thiền điên, thiền khùng chớ không phải thiền đúng
cách.
Còn chúng ta
hiện giờ chúng ta tu đúng cách giới luật của Phật thì những cái thiền định của
chúng ta tức là chánh thiền nó không phải là tà thiền. Và cái sự làm chủ sanh tử
của chúng ta cũng rất dễ dàng.
Cho nên trên
cái bước đường mà tu học thì các con nhớ kỹ rằng mỗi một cái niệm mà các con thấy,
như cô Út quạt mấy con, tức là tìm mọi cách, kẻ hở nào là đập được là đập xuống
liền để thấy cái tâm của các con ở chỗ nào, ở cái mức nào mà tu tập nó được hay
là không.
Cho nên cô
út bã thấy mấy con mà tu… (Mất tiếng) cô Út biết cái đó rất
rõ.
(37:16) Cho
nên hầu hết là các con thì - Thầy thì tùy thuận, ai muốn sao thì Thầy cũng
duyên theo rồi lần lần gỡ lần cái rối của các con ra, còn cô Út nói:
“Như vậy
mất thì giờ người ta nhiều lắm, Thầy dạy như vậy làm mất thì giờ lắm. Còn con đập
ngay liền, xã được cái tâm thì nó thanh tịnh thì vô đó là vô định, mà không xã
được thì bây giờ ngàn đời họ cũng chẳng có vô định được. Cho nên làm cho họ đừng
có mất thì giờ mà họ đi vào cái rốt ráo cho nhanh hơn!”
Qua cái sự
bàn bạc với cô Út Thầy thấy cô Út cổ có muốn các con tu nhanh hơn. Nhưng mà
Thầy nói bây giờ nó lỡ cái thời đại rồi, cái thời đại này người ta phá giới nhiều
quá, người ta chỉ chăm chú vào cái sự ức chế tâm để người ta vào định, thì mình
lần lượt mình gỡ lần, chớ mình làm như vậy thì họ nghĩ rằng mình dạy không đúng
Phật pháp.
Nhưng hôm
nay vì cái giáo án này được ra đời thì vạch ra cái lối của Phật đi ngày xưa, tất
cả các vị Thánh Tăng ngày xưa tu tập như vậy đó.
Và cũng là một
cái điều, cái giáo án này ra đời cũng là một cái điều rất là chướng cho thiên hạ,
là tại vì họ phá giới luật của Phật, họ không thấy con đường thiền định của đạo
Phật xây dựng ở chỗ nào đúng, chỗ nào sai, cho nên cũng là một cái chướng ngại
cho những người tu phá giới. Bởi vì, cái phá giới làm chúng ta nhìn rất rõ.
Như các con
đã thấy, khi mà các con học giới hạnh rồi, thì các con biết nhìn vào cái giới
tu sĩ hiện giờ mà trồng tỉa hoặc làm cái này, cái kia, toàn bộ là sai hết rồi,
không có đúng giới rồi. Còn làm cái nghề này, còn làm cái nghề kia, hoặc thầy
thuốc hoặc cái này kia, hoặc đi cúng bái, đều là sai hết không có đúng cái giới
hạnh rồi.
Rồi đến cái
giới đức thì các con thấy còn rõ ràng hơn nữa. Tới cái giới đức phải là như thế
nào, thế nào thì bữa nay các con sẽ nghe cái lời giảng ở trong băng là như thế
nào thì các con biết.
Cho nên qua
những cái lần mà trắc nghiệm Thầy thấy trong chúng mình cũng có nhiều người tiến
bộ lắm. Khi bị cô Út đập mà các con thấy vẫn thản nhiên, vẫn tươi tỉnh, thì cô
Út xét người - Thầy nói sau cái thời gian tu tập cô Út xét người mà quyết
đoán thì thấy có người tiến bộ, nhưng mà có người thì còn chậm lụt lắm chưa có
tiến bộ được.
Nhưng mà Thầy
tin rằng trong cái thời gian gần đây mà các con nỗ lực tu tập thì chắc chắn là
đúng pháp, nó không sai nữa. Nhất là cái giáo án mà ra đời thì các con biết được
cái đường lối của đạo Phật, cho nên các con không bị lạc nữa rồi. Vì vậy mà các
con không còn tập trung chú tâm vào cái chỗ mà ức chế tâm của mình, để đi lạc
vào thiền định.
Vì các con
biết, trước kia Thầy có nói các con là có sáu cái tưởng chớ gì? Sáu cái tưởng.
Nhưng mà Thầy giảng về cái giới đức, đến cái giai đoạn mà ở trong cái chỗ mà
cái khoảng giữa cái Nhị Thiền, cái khoảng đường mà đi từ cái Nhị Thiền để đến
nhập Tam Thiền, cái khoảng đường đó nó tới mười sáu cái tưởng chớ không phải là
sáu cái tưởng đâu.
Mười sáu cái
tưởng mà các con phải vượt qua mười sáu cái tưởng, mà nếu các con ức chế tâm
thì mười sáu cái dục tưởng này các con không có vượt qua nổi, và con sẽ chết đuối
ở tại cái chỗ - cái khoảng đường mà từ cái Nhị Thiền mà đi sang qua Tam Thiền
chớ chưa có nhập được Tam Thiền đâu, nó mười sáu cái tưởng chớ không phải!
Bởi vì Thầy
trước kia Thầy nói sáu cái tưởng thôi, nhưng mà khi mà dạy cái giới luật, mà về
cái giới Đức đó, thì người ta bị mười sáu cái tưởng này mà rớt, không có người
nào mà ngoi lên được cái chỗ này.
Cho nên khi
mà ly dục, ly bất thiện pháp rồi, mà xa lìa năm triền cái mà chúng ta quăng sạch
ra rồi, thì lúc bấy giờ chúng ta mới vượt qua chỗ này nổi.
Còn cái tâm
mà phiền não tham, sân, si thì các con sẽ bị chìm đắm dưới này, quỷ la sát với
hà bá long vương bắt quý vị, bắt các con nhận xuống biển hết, không có người
nào mà ngoi đầu lên được hết, đi không có được tới Tứ Thiền đâu. Đó là con đường
rất là khó khăn.
(40:38) Cho
nên cô Út cổ nói với Thầy: “Mình phải ngay từ bây giờ phải đập phá những
cái triền cái của các vị” - mà triền cái thì các con biết tham, sân,
si, mạn, nghi chớ gì, nó làm cho các con phiền nảo vô cùng. Mà chính học tới giới
đức các con mới thấy năm cái triền cái này mới rõ, nó nguy hiểm vô cùng.
Nó năm triền
cái nè rồi nó năm, nó có năm cái hạ phần kiết sử nè, năm cái thượng phần kiết sử
nè, rồi bảy cái kiết sử nữa, nó trói buộc các con quá chặt chẽ. Vì vậy mà cái
lúc này là lúc mà các con phải đập cho sạch.
Cho nên cô
Út cổ mạnh dạn cổ đập, đập cho được người nào là tốt người nấy. Cho nên các
con thấy, người nào mà còn dính gia đình hay hoặc cái này kia cổ tìm mọi cách cổ
đập ra, rồi cổ tìm mọi cách để mà cổ cứu vãn.
Thí dụ như
Đào nó gặp cái trường hợp như vậy đó, cổ âm thầm, cổ nhiều cách, cổ tìm cách cổ
cứu vãn để cho rứt cái gia đình ra, để cho cứu được một người nào mà ra khỏi
cái trần gian là mình phước báu vô cùng lận, cho nên cổ tìm mọi cách.
Khi mà thấy
Thầy đưa ra những cái phương án mà giúp cho Đào, cô bác hết, cô nói làm không
được, cô nói vậy không đúng, cổ giải quyết à. Thì Cổ âm thầm không ai biết cái
điều kiện cổ giải quyết như thế nào Thầy cũng chả biết, nhưng mà Thầy biết rằng
cổ có cái khả năng có thể giúp cho mấy con được.
Còn riêng Thầy
thì Thầy là một người nam, cho nên vì vậy mà Thầy thấy càng có người - khi mà
cái giáo án ra đời hoặc là khi mà người ta hiểu được Thầy thì Thầy phải giữ được
cái phẩm hạnh của một vị tu sĩ, của một bậc chân tu. Cho nên Thầy phải từ giã
danh, từ giã lợi, từ giã sự cung kính và từ giã đồ chúng, từ giã tất cả mọi người
để giữ được cái giềng mối của một người tu sĩ đạo Phật.
Cho nên Thầy
vắng mặt, nhưng mà có cô Út, có những người đệ tử Thầy đã dạy có đủ kinh nghiệm
ở bên nam để họ hướng dẫn các con, Thầy sẽ âm thầm ở trong cái ẩn bóng mà trợ
giúp cho các người đệ tử của Thầy, những cái gì khó khăn thì lúc bấy giờ có mặt
Thầy, còn không có khó khăn thì coi như là Thầy và các con không bao giờ gặp nữa.
Đó là những
cái lúc mà cần phải - để giữ gìn cái mạng mạch của Phật pháp phải có những bậc
chân tu của đạo Phật, để cho cái đạo Phật càng ngày càng sáng tỏ, và đem được
cái nền đạo đức nhân quả để giúp cho mọi người ở trong thế gian này tự bàn tay
của họ đem lại cái đời sống hạnh phúc, an vui xóa được cái đói nghèo của họ.
Chớ không phải
chúng ta đem cơm, đem áo, đem tiền mà cho họ gọi là xóa đói giảm nghèo. Vì họ
không có làm đủ cái điều thiện thì họ làm sao họ hưởng được cái phước báo thiện
được? Họ làm ác mà làm sao họ không đói, không khổ, không nghèo!
Còn chúng ta
dạy cho họ hiểu: Tự bàn tay họ, tự khối óc của họ, tự hành động của họ làm bằng
những thiện pháp thì ngay đó họ đã hưởng được cái phước báu chính bản thân của
họ chớ không ai xa lạ hơn.
Vì đó là một
cái đạo đức nhân quả mà không thể nào mà chúng ta giúp cho họ mà hết cái nhân
quả đó được, hết cái nhân quả khổ được. Cho nên ở đây cái mục đích của chúng ta
là phải biết rằng tu hành không có phải nhằm vào cái mục đích giải thoát cá
nhân của mình, mà phải giải thoát cho cả muôn người là ở cái chỗ này.
Đến đây Thầy
sẽ nhường lại cái buổi sáng mà Thầy thuyết giảng cho quý vị nghe cái lời dạy
trong băng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét