64- LÀM BÀI KHÔNG CẦN VĂN HAY MÀ CẦN XẢ TÂM ĐƯỢC
(32:15) Các
con đừng nghĩ rằng một cái người mà viết văn hay, làm giỏi, làm luận giỏi là tu
được, không phải! Ở đây Thầy đưa ra một cái bài, mà mấy con chỉ cần mấy con hiểu
mấy con ghi vào đó, Thầy không cần mấy con viết văn hay đâu! Viết trật văn phạm
gì cũng được hết, chỉ nói được cái ý của mấy con mà nói trúng thì Thầy đã chấp
nhận cho đậu. Chứ không phải là viết cái bài văn kêu là bướm bay, rồi trong đó
hay ho đồ đó, thì mới cho đậu, không phải đâu! Ở đây không phải học văn chương,
mà ở đây học xả tâm. Nói làm sao mà có những cái điều kiện mà Thầy thấy rằng
đây là cái người xả tâm được thì Thầy cho lên lớp, Thầy cho đậu. Chứ không phải
là đây học văn chương, mà viết văn cũng như thơ, cũng như là Nguyễn Du như vậy,
hay Đoàn Thị Điểm mới cho đậu thì cái điều này, không bao giờ có cái điều đó
đâu.
Thầy dặn trước,
ở đây chỉ cần mấy con viết, nói nó không cần cái câu văn mấy con hay, không cần
các câu văn mấy con giỏi, mạch lạc như thế nào. Nhưng mà mấy con diễn tả được
cái ý của mấy con muốn nói cái điều đó, là mấy con đã xả được cái tâm mấy con,
thì Thầy cho đậu. Thầy không cần văn chương, mà Thầy cần nói đúng.
(33:30) Cho
nên nhiều khi mấy con viết thơ cho Thầy, Thầy thấy nói về văn á, thì chắc chắn
là cái bức thơ của mấy con viết, thì chắc là học về văn thì kể như, coi như là
bức thơ đó thì Thầy nói phải xuống lớp Một học trở lại A, B, C. Chứ còn cái kiểu
này thì viết như vầy, thì Thầy đọc cũng mệt. Gì mà lung tung, viết như vậy lung
tung như vậy. Nhưng mà trong cái ý của cái người đó muốn viết, Thầy biết người
ta nói cái gì, biết.
Cho nên Thầy
không cần cái văn hay đâu, mà Thầy chỉ cần cái mà nói, để mà nói ra mà áp dụng
được sự xả tâm của mình, thì điều đó là điều Thầy chấm đậu, Thầy dặn trước. Cho
nên có nhiều người nói: “Con, văn chương con dở quá, con viết không được,
chắc chắn là con phải rớt”. Không, mấy con không rớt đâu! Mấy con đừng có
nghĩ, mấy con chỉ cần viết hai chữ, ba chữ mà Thầy đã thấy được cái ý xả tâm của
mấy con, ở trong cái chỗ hiểu biết của mấy con là Thầy chấm cho mấy con đậu, để
mấy con lên lớp, mấy con tu tập.
Thì Thầy dặn
trước, chứ đừng có tự ti mặc cảm, mình nói: “Hồi nào tới giờ con có học
văn chương đâu, mới có học lớp 1, lớp 2, lớp 3, bây giờ cầm cây viết, mà viết
cái kiểu này, chắc Thầy cho con rớt”. Không phải, không có đâu, mấy
con đừng có hiểu điều đó! Phải không mấy con? Như vậy là mấy con đã hiểu rồi,
phải không?
(34:46) Cho
nên vì vậy mà sắp tới đây, Thầy sẽ bỏ cái thời, mặc dù là thời gian của Thầy
đang nỗ lực viết những cái bộ sách đạo đức. Nhưng mà Thầy phải dành ra cho mấy
con. Thầy phải dành ra cho mấy con để kiểm tra cho mấy con, sắp lớp cho mấy con
tu tập, để bắt đầu năm này mấy con tu tập sẽ có nhiều kết quả. Sinh hoạt chung ở
trong cái tăng đoàn thì mấy con sẽ sinh hoạt chung với nhau. Nhưng mà khi mà sắp
lớp rồi thì lớp nào phải tu lớp đó, mấy con nhớ.
Cho nên vì vậy
mà mỗi một cái lớp mà Thầy sắp xếp lớp rồi đó, thì Thầy coi một cái người nào
mà có thể có khả năng điều khiển được cái lớp đó, Thầy đưa về để trợ Thầy trong
khi mà Thầy không có hiện diện mà hướng dẫn mấy con. Mà khi mà Thầy hướng dẫn
cho mấy con cách thức mà tu tập trong một ngày, hai ngày cho nó nhuần nhuyễn rồi,
thì bắt đầu Thầy giao lại cho một cái vị thầy có cái tu tập đúng, họ sẽ theo
dõi mấy con, sẽ làm việc giúp Thầy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét