73- TU TẬP XẢ TÂM CHỨ KHÔNG PHẢI ỨC CHẾ THÂN TÂM - TU VỪA SỨC
(30:03) Các
con nhớ rằng Thầy nhắc nhở các con rất nhiều, nói chung là ở đây các con cũng vậy,
cái phần tu của các con là chúng ta cố gắng mà chúng ta xả tâm, nó không phải
là tu mà ức chế thân tâm của mình cho nhiều thời gian. Nghĩa là bắt đầu mình phải
thức từ 7 giờ tối cho đến 10 giờ mới đi ngủ. Rồi từ 2 giờ chúng ta dậy, rồi tu
tập cho tới khuya, tới 5 giờ, 6 giờ mới xả ra nghỉ, rồi ngày nào cũng tu tập
như vậy, không phải. Chúng ta tu tùy theo đúng như cái sức của chúng ta, rồi
bao nhiêu chúng ta xả thư giãn, nghỉ để cho nó nghỉ ngơi nó trở lại quân bình của
một người bình thường, cũng như không có tu gì hết vậy để cho nó trở về vị trí
đó thì cái đó là cái tốt.
Chứ không phải
chúng ta tu liên tục từ ngày này qua ngày khác như vậy, chúng ta làm cái hành động
đó là cái hành động ức chế mà chúng ta không biết. Bởi vì đó nhiều khi cái sức
của chúng ta chưa có phải, nó tỉnh thức như vậy, nó tu tập xả tâm như vậy, nó
chưa đến cái mức đó mà chúng ta bắt buộc mình phải làm như vậy, làm cho nhiều
như vậy để cho nó mau, không phải đâu.Tu tập cái gì nó cũng đi từ từ.
Cho nên vì vậy
mà Đức Phật nói, ví dụ như cái dây đàn, nếu mà chúng ta căng quá thẳng thì nó sẽ
đứt dây, mà nếu mà chúng ta căng vừa thì nó phát âm ra đúng, nếu mà chúng ta
làm biếng lên dây, nó chùng thì cái âm thanh nó không phát ra được, tất cả những
cái đó thì tất cả những cái chuyện mà nói về cây đàn, thì trong cái bài kinh Đức
Phật đã chỉ cho chúng ta biết cách thức tu. Thì chúng ta cũng biết rằng bây giờ
cái sức của chúng ta, cái si của chúng ta nó đang si nhiều, mà bây giờ ép buộc
nó phải thức nhiều thì tức là nó bị hôn trầm, nó bị thùy miên, rồi ngồi tu nó gục
tới, gục lui, nó có lợi ích gì đâu. Đó, mình ép buộc nó như vậy rồi nó được,
đâu phải được.
Mình phải biết
rằng, khi mà chúng ta xả tâm thì “quán ly tham tôi biết tôi hít vô,
quán ly tham tôi biết tôi thở ra”, thì chúng ta lại nhắc “quán ly
sân tôi biết tôi hít vô, quán ly sân tôi biết tôi thở ra”; “Quán ly
si tôi biết tôi hít vô, quán ly si tôi biết tôi thở ra”. Dù một ngày chúng
ta, cái sức của chúng ta tu được năm phút hay mười phút, hay hai mươi phút cũng
đủ lắm rồi. Rồi mỗi ngày chúng ta siêng năng chuyên cần như vậy liên tục như vậy
thì trong một tháng chúng ta sẽ thấy nó có tăng lên, cái niệm Si của chúng ta
nó sẽ giảm đi. Nó tăng lên thì cái sức tỉnh của chúng ta tăng lên thêm được một
phút, hai phút nữa, nó tăng dần, tăng dần cho đến khi tự nhiên nó tăng lên chứ
không có ép nó phải thức cho đến khi nó bị gục tới, gục lui, đó là cách thức của
chúng ta tu sai do cái sự ức chế tâm.
(32:27) Hiểu
được như vậy thì chúng ta dù ở trong cái hoàn cảnh nào, cái môi trường nào mà sự
tu tập về cái pháp Xả Tâm, thì đều là tốt cả hết. Còn nếu mà về đây, ví dụ như
con về đây, ở đây mà tu tập thì nào là phiền phức giấy tờ, đủ thứ. Vả lại Giáo
hội ở đây họ cũng không thích gì Thầy, bởi vì Thầy sống thì giới luật, còn họ
thì không có giới luật, cho nên họ cũng không ưa. Cho nên cái người mới xin vào
tu, tu viện càng ngày càng đông thì họ lại tìm cách không có để yên cho mình,
mà họ không để yên thì nó rất khó. Vì vậy mà Thầy muốn chia ra, chia tất cả mọi
tu sĩ ra, người ở chỗ này, kẻ ở chỗ khác mà không ai làm động mình, mà mình được
yên tu.
Bởi vì con
đường thiền này nó rất dễ, là vì mình tu theo cái đặc tướng của mình, mình tu
theo sức của mình, rồi với cái nhiệt tâm của mình quyết tâm xả thì xả tham,
sân, si, niệm si nó giảm thì tỉnh thức nó lên. Niệm tham nó giảm thì nó làm cho
tâm mình nó an lạc, thanh tịnh; niệm sân nó giảm nó làm cho mình không có hung
dữ, không có niệm ác nữa, nó cứ lầm lượt xả lần, xả lần. Con người của mình trở
thành một hiền thánh, tức là nó có một cái tâm trạng rất là hiền, từ đó nó mới
có đi đến cái chỗ mà trầm lặng, ít nói, không lý luận, không hơn thua, không ba
hoa, không khoe khoang, không nói tu như này, như kia, mình tu được mà chẳng hề
ai biết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét