71-XẢ TÂM NGHI NGỜ
(01:00:01) Khi
vị Tỳ Kheo đã gột rửa hết tâm ngã mạn, cống cao xong, vị ấy đặt niệm nghi ngờ
trước mặt quán xét thấu đáo, tường tận.
Đó, bây giờ
bắt đầu chúng ta hết cái tâm ngã mạn cống cao rồi thì chúng ta lại đặt cái niệm
nghi ngờ.
Bởi vì cái
nghi ngờ chúng ta nhiều lắm. Thấy cái người đó vậy cái mình nghi ngờ người đó
là vầy, khác, nói xấu mình hay hoặc thế này thế khác. Thấy người đó vầy cái
mình nghi ngờ họ là không ưa mình, hơi có cái gì đó cái mình thấy không ưa.
Do cái tâm
nghi ngờ đó mà nó sanh ra những cái giận, cái hờn, cái phiền não, rồi cái không
ưa với nhau, nó tất cả mọi cái. Cho nên cái nghi ngờ đó là cái phải đặt cái niệm,
mình phải quán xét. Nó làm cho cái tâm mình chướng lắm, chướng lắm.
Ai mà làm gì
mặc, mình chả biết thì cái nghi ngờ của mình không có, chớ còn không thì chút
chút mình sẽ dễ nghi ngờ.
Thấy cái thằng
đó hơi liếc liếc ngó trong nhà mình: “Thằng này ăn cắp nè!” Mình
nghi ngờ, kiểu đó người ta ngó người ta thấy cái nhà mình có trái ổi, hay hoặc
là có gì lạ lạ, người ta ngó cái mình thấy người ta liếc liếc ngó cái mình
nói: “Thằng ăn cắp!” Người ta chưa từng ăn cắp mà mình cũng
nghi người ta ăn cắp nữa. Cái đó là có tội không?
Thì cái nghi
ngờ là cái - chẳng hạn là như - đâu phải là tất cả là những cái bậc Thánh hết
cho nên có những cái tốt, mà có những cái xấu, do đó mình xét qua cái người đó,
mình xét phần nhiều mình xét qua cái xấu của họ, cho nên mình nói: “Ông
này tu hành chẳng ra gì hết!”
Nhưng mà
mình không xét cái tốt của người ta, ít ra người ta có mười cái người ta cũng
được năm cái tốt, còn năm cái xấu. Mình xét năm cái xấu mình nói: “Ông
này tu chẳng ra gì được hết!”
Đó là cái
sai của mình, bởi vì cái đó là nghi, nghi người ta tu chẳng ra được gì hết.
Nhưng mà người ta tu là phải có được cái tốt, cái xấu của người ta chớ, chớ đâu
phải là không! Cho nên cái nghi đó là cái làm cho chúng ta ngã mạn chúng ta trở
lên, mà nó không triệt tiêu cái ngã mạn của chúng ta.
Cho nên ở
đây Thầy nói: Mình tu thì mình tìm cái sự giải thoát, không có khen chê một người
nào hết. Mà lỡ mình khen chê, mình thấy người đó sai, đúng, coi chừng cái sai,
đúng của mình chưa hẳn đã được sai đúng đâu. Cho nên đó là cái nghi của mình
đó.
Vị ấy
từ bỏ tâm nghi ngờ ở đời, sống với tâm thoát ly nghi ngờ, gột rửa hết tâm nghi
ngờ đối với các thiện pháp. Đối với giới luật, đối với thiền định của Phật, đối
với trí tuệ của Phật phải gột rửa hết tâm nghi ngờ.
Nghĩa là đối
với Phật, Pháp, Tăng, Giới của Đức Phật mà đã dạy chúng ta, chúng ta không có
nghi ngờ nó, chúng ta nghĩ rằng đó là những cái pháp mà đưa đến chúng ta giải
thoát hoàn toàn.
Còn nếu mà
chúng ta nghi ngờ: “Phật Pháp nói vậy chớ chẳng làm gì được hết đâu,
thôi!” Đó là mình đã nghi rồi thì không bao giờ mình tu tập được đâu.
Cho nên mình
phải nghĩ rằng trước Đức Phật đã làm được, sau Đức Phật còn nhiều bậc Thánh
Tăng làm được, kế đó trong thời đại này còn có những người làm được chớ không
phải không!
Cho nên
chúng ta phải quét sạch cái tâm nghi ngờ đó, cho nên chúng ta tin, chúng ta rất
tin ở Phật, ở thiền định của Phật, ở giới luật của Phật, ở Pháp của Phật và ở
trí tuệ của Phật. Cho nên chúng ta gột rửa hết cái tâm nghi ngờ Phật, Pháp,
Tăng và Giới luật.
Nhờ gột
rửa hết tâm nghi ngờ đối với các pháp, nhờ thế mà lòng Từ Bi lân mẫn của chúng
ta đối với chúng sanh, với tâm Từ, Bi, Hỷ, Xả vô bờ bến, biến mãn phủ trùm tất
cả sanh linh, vạn vật mười phương.
Đây là
giới đức thứ chín của vị ấy trong giới luật của Đức Phật.
Đó thì đây
là cái giới đức thứ chín mà khi xả hết cái tâm nghi ngờ.
Đó thì quý
thầy sẽ học được những cái giới như vậy thì quý thầy thấy cái tâm hồn của mình
như thế nào? Thanh thản vô cùng, vô lượng!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét