55-THẦY NHẮC LẠI CÁCH THỨC TU XẢ TÂM
(1:48:30) Bây
giờ thì nó cũng hết giờ rồi. Bây giờ thì thật sự ra thì Thầy nhắc lại. Trong
khi mà tại sao mà các con ngồi đây mà Thầy kiểm tra từ 30 phút hay hoặc là thường
thường thì 30 phút thì các con ngồi thẳng thớm ngay ngắn. Tại vì các con quá sợ
Thầy cho nên các con ngồi ngay ngắn. Còn ngồi một mình các con ẹo qua, ẹo lại
là tại vì các con tự tại, tự do quá rồi không ngán ai hết. Cho nên theo thân của
mình sao thì mình ngồi vậy. Cho nên ở đây đó các con thấy lúc nào các con muốn
mà ngồi cho ngay ngắn thì các con cứ nói: "Thầy đứng đằng sau lưng
đó, coi chừng đó!" Thì như vậy thì may ra cái lưng của mấy con mới
thẳng và tâm nó mới chơn chánh. Và đồng thời thì các con nhớ rằng trong cái vấn
đề Thầy dạy nó không phải ở chỗ các con ngồi nhiều, mà tập tỉnh thức. Tỉnh thức
trong cái sự tỉnh thức đó xả tâm trong cái sự tỉnh thức đó, để mà ly, để mà
dùng cái pháp hướng.
Ví dụ như
bây giờ các con ngồi hít thở nè. Thì chỉ trong vòng 10 hơi thở hay 5 hơi thở nó
yên lặng, nó không có một tạp niệm, thất niệm thì các con hướng: “Quán
ly tham tôi biết tôi ly tham”. Phải không? “Quán ly tham tôi
biết tôi hít vô, quán ly tham tôi biết tôi thở ra”. Các con nhắc như vậy,
câu hữu như vậy để cho nó ly cái tâm tham, sân, si của mình ra. Rồi hằng ngày
các con quán như vậy để cho nhắc nhở cái tâm của mình cho nó định tỉnh ở trên
cái sự tham, sân, si cho nó biết, thì nó có cái sự tham, sân, si đó để cho mình
nhận ra, mình thấy "Ờ! Tâm này là tâm tham, tâm này là ác
pháp." Mà khi các con biết nó là tâm tham ác pháp thì con xả xuống.
Các con hiểu chưa?
(1:50:02) Bây giờ đó nó không chịu xả xuống
thì bắt đầu các con mới sử dụng nó quán nó nhân quả thì nó xả xuống. Mà nó
không chịu xả xuống thì các con quán cái hành, cái hành của cái niệm nhân quả
đó, cái hành của cái tâm tham, sân, si đó. Các con đi tuần tự những cái hành của
nó. Thì chẳng hạn cái hành nó như thế nào. Bây giờ các con quán, hồi nãy có một
chuyện sự, hồi nãy nó xảy ra, nó phát khởi như thế nào? Rồi bắt đầu cái hành đó
nó đi dần dần, nó ngầm ngầm ở trong tâm mình như thế nào? Nó chậm chậm lại dần
như thế nào? Bây giờ nó còn ở trong dạng gì? Thì mình hướng tâm từ từ.
Ví dụ như
bây giờ Thầy nói nhắc ví dụ: Một người đang chạy, họ đang chạy vùn vụt như vầy.
Thì họ biết, họ suy nghĩ trong đầu họ, họ biết họ đang chạy. Cho nên họ ra lệnh: "Bây
giờ đi chậm, không có được chạy." Thì bắt đầu họ ra lệnh bảo "đi
chậm", thì cái người đó họ đi chậm lại. Rồi bắt đầu bây giờ họ đi
chậm, rồi thì họ biết, họ suy nghĩ đi chậm, họ bảo: "Bây giờ không
có đi chậm nữa, mà phải đứng lại", thì cái người này họ đứng lại.
Bởi vì mình ra lệnh mình bảo từ từ dùng pháp hướng mình đứng lại. Rồi bắt đầu
bây giờ nó đứng lại rồi, thì bắt đầu cái người này biết mình đã đứng lại rồi.
Do đó bây giờ đó là quán, quán xét các hành. Các hành của cái tâm tham của
mình. Mà cái hình ảnh thì giống như là Thầy nói cái hành của một cái người chạy
đi. Bây giờ đứng rồi. Nó đứng rồi thì mình biết cái tâm mình nó đứng rồi thì do
đó mình mới quán. "Bây giờ đó ngồi xuống." Mình ra lệnh
nó ngồi, bây giờ mình biết nó đứng rồi, mình bảo nó "ngồi xuống." Thì
bắt đầu bây giờ nó ngồi. Thì bắt đầu mình ngồi xuống chứ gì? Mình ra lệnh cái
mình ngồi xuống. Mình ngồi xuống rồi thì bây giờ mình biết nó đang ngồi rồi.
Thì do đó bây giờ mình bảo nó "nằm xuống". Thì bắt đầu
mình ra lệnh nó nằm xuống thì nằm xuống tức là nó xả. Các con hiểu không?
Đó là quán
các hành để mà xả cái tâm tham, sân, si của mình. Mà bây giờ nó không được nữa.
Bây giờ nó không được nữa, nó vậy, mà nó không được nữa. Nó không xả cái tâm
tham, sân, si. Nó còn tức ở trong này nè. Do đó mình cắn nóc họng cho cứng,
mình ra lệnh: "Phải buông xả đi!" Thì nó sẽ buông xả.
Phải không? Nó năm cách thức! Mà Thầy có nói là năm cách thức ly dục ly ác pháp
mà. Các con nhớ cái bài này chưa? Phải không?
(1:52:10) Cho nên khi mà chúng ta cắn chặt
hàm răng, để cái lưỡi lên nóc họng, hướng tâm ra lệnh Như Lý Tác Ý: “Phải
xả xuống! Không có được giận hờn nữa. Không có được phiền não nữa. Chuyện tầm
thường mà không chịu bỏ. Mày Chết!” Ra lệnh nó vậy, cái bắt đầu nó nhẹ xuống
nó hết. Nó có năm cái phương pháp để mà chúng ta ly dục ly ác pháp. Bây giờ nó
xả như vậy là hằng ngày mình tập tỉnh thức như thế nào? Mình ngồi mình thở mình
nhớ mình nhắc nó.
Rồi mình đi
kinh hành. Đi kinh hành có hai cách. Cách thứ nhất là đi kinh hành tập trung. Tập
trung là mình để tay mình trước ngực hay hoặc mình khoanh tay, hay hoặc là mình
chấp tay sau lưng của mình. Vừa đi vừa nhìn dưới bàn chân mình tỉnh thức. Rồi
đi chừng 10 bước hay 5 bước mình lại nhắc: “Quán ly tham tôi biết tôi
đang đi kinh hành, quán ly tham tôi biết tôi đi kinh hành”. Mình cứ mình nhắc
như vậy thì mình đi vậy nó tỉnh thức để mà nó ly tham, ly sân, ly si mình ra.
Đó là cái thứ nhất.
Cái thứ hai
bây giờ nó mệt nhọc mà thấy nó không được, mình thư giãn nó ra. Thì bắt đầu bây
giờ mình vừa đi, mình thư giãn: “Tất cả các tâm cơ này đều phải thư
giãn xuống, buông xuống! Buông xuống hết! buông xuống! thanh thản”. Thì
mình vừa đi mình vừa biết mà vừa buông, mình không có tập trung như vậy nữa. Đi
chút khoảng độ chừng năm mười bước thì mình nhắc. “Tinh thần, tư tưởng,
cái thân, các cơ đều buông xuống, xả xuống thư giãn hết”. Mình nhắc
như nó như vậy một lát nó thoải mái, nó dễ chịu.
Còn về cái
phần mà xả hồi nãy dùng pháp hướng để mà xả thư giãn nữa. Nếu mà bây giờ nó dụng
hết sức của mình mà đuổi ra không được rồi, thì bắt đầu đó mình thư giãn. Mình
dùng cái pháp hướng mình thư giãn: “Bây giờ tâm tham, sân, si này nè
các cơ buông xuống! Thả xuống thư giãn”. Rồi bắt đầu mình nằm dài ra
mình hướng tâm mình xả xuống, thư giãn. Mình thư giãn một lúc cái nó không có
sân nữa. Đó là cách thức, cách thức để mà dùng pháp hướng để mà xả nó bằng cách
thư giãn.
Cho nên nó
có những cái pháp để mà chúng ta thư giãn. Chứ không phải là nói bây giờ tôi
quán cái nhân quả rồi cái ngay đó nó xả cái tâm tôi. Nó chưa! Có cái nó chưa chịu
xả đâu, nó chưa có hết sân đâu. Bây giờ đó mình tiếp tục những cái pháp lần lượt
đó mình xả. Xả riết tới cái pháp thư giãn là mình thư giãn buông hết.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét