56- THIỀN XẢ TÂM
(00:01) Trưởng
lão: Hôm nay, được cái duyên con về đây trong cái thời gian ngắn, 5, 6
ngày, 7, 8 ngày để rồi thưa hỏi về cách thức tu tập, trình bày cho Thầy nghe
coi cái sự tu tập như thế nào để Thầy kiểm soát lại, hoặc là Thầy xem xét lại.
Tu hành đúng thì nó mới có kết quả, mà tu hành không đúng thì nó sẽ đi lạc đường.
Trong cái phần hiện giờ thì các cái pháp hành tu tập thì tất cả Tăng, Ni cũng
như cư sĩ hiện giờ thì tu hành đã quen cái lối tu tập theo cái thiền định ức chế
tâm mà không có lo xả tâm. Cho nên tu riết, tu mãi mà cho đến khi được cái tâm
tĩnh lặng mà cái tâm xả nó không hết, tức là cái tâm tham - sân - si phiền não
nó không hết, cho nên nó làm lệch cái con đường của Đạo Phật, nó không có đúng
tính cách mà tu tập theo Đạo Phật.
Cho nên Đạo
Phật chỉ tu tập tĩnh giác hay là tỉnh thức, để rồi nhân cái tâm tỉnh thức đó mà
xả cái tâm của mình, tức là xả cái tham, sân, si phiền não làm cho cái đời sống
của mình nó không còn đau khổ nữa, không còn giận hờn, phiền não. Chứ không phải
đi vào trong cái sự tĩnh lặng, hoặc là trong cái sự im lặng không có vọng tưởng,
để cái trạng thái đó để nói là gọi rằng định, rồi mới làm chủ được cái tâm tham
- sân - si của mình. Cái đó không phải.
Chính vì cái
sai đó mà từ bao nhiêu thế kỷ nay người ta theo tu con đường của Đạo Phật mà
người ta không có làm chủ được cái sự sống chết của người ta là do cái chỗ sai
đó đi vào cái thiền ức chế tâm. Cho nên hiện giờ thì nhờ cái công phu tu hành,
Thầy đã tìm thấy được những cái pháp môn, nó có những cái bí quyết thành công ở
trên cái sự giải thoát của Đạo Phật mà từ xưa đến giờ thì một số các bậc tôn
túc đã triển khai cái giáo pháp mà đi nhầm vào những cái kinh sách phát triển của
Đại Thừa, cho nên triển khai những cái pháp ức chế tâm mà không xả tâm.
(2:20) Cho
nên hiện giờ thì cái duyên may trong cái thời đại này, Thầy đã đọc lại trong những
kinh sách Nguyên Thủy, rồi cũng thực hiện cho cái bản thân của mình trong những
cái nỗi niềm khắc khoải, sau cái thời gian tu tập quá dài 9, 10 năm trời. Nói
9, 10 năm trời đó là những cái năm mà nhập thất, còn cái khoảng thời gian từ 8
tuổi mà xuất gia cho đến 40 mấy năm trời, thì cái nỗi niềm khắc khoải trong
lòng của một người tu sĩ mà quyết tâm theo Đạo Phật, cho đến giờ phút coi như
hơn nửa đời người mà không tìm thấy được cái sự giải thoát, cho nên cái sự đau
khổ nó dằn vặt rất lớn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét