81- TRẠNG THÁI XẢ
(42:39) Sư
Phước Nhẫn: Về cái Xả con thấy có hai nghĩa: Một là Xả có nghĩa là quân
bình trở lại, cũng có người nói Xả là bỏ. Con xin Thầy định nghĩa cho con chữ Xả.
Trưởng
lão: Cái Xả đầu
tiên là mình tập quân bình trở lại, xả là tập quân bình trở lại. Xả thứ hai là
bỏ sạch đi.
Sư Phước
Nhẫn: Có lúc Thầy
nói Xả, xả kiểu này, có lúc xả kiểu kia, con tưởng là chết, theo không kịp chứ
…
Trưởng
lão: Hiểu lầm
đó, bởi vậy cho nên cái Xả, ví dụ như đức Phật nói "Xả hỷ" là
quân bình trở lại cho cái thân của mình, nhưng mà "Xả lạc, xả khổ”.
Bây giờ tới "Xả lạc" cũng là quân bình trở lại cho
cái thân của mình.
"Xả
hỷ" thuộc
về quân bình cho cái tâm, mà “Xả lạc” tức là quân bình cho cái
thân, phải không? Mà "Xả khổ" tức là bây giờ mới bỏ
ra hết, ném hết cái thọ ra. Tới cái "Xả thanh tịnh" để
hoàn toàn mất đối tượng luôn, của ý thức, cho nên cái thức của chúng ta còn
nhưng mà không có đối tượng coi như là không thấy nữa.
Đó là cái chỗ
Xả, phải lên Tam Thiền chúng ta mới xả à. Ly Hỷ là xả, xả Hỷ đó, là quân bình
cái tâm của mình để trạng thái nó hỷ lạc này kia đủ thứ, nó do Định sanh. Bởi
vì có hai cải hỷ lạc, chúng ta thấy rất rõ.
Cái hỷ lạc đầu
tiên là do “Ly dục sanh hỷ lạc” của Sơ Thiền, nó khác.
Còn cái hỷ lạc
diệt tầm tứ, mà “Định sanh hỷ lạc”, cái này là do Định sanh.
Khi mà cái
người dừng Ý thức rồi thì cái trạng thái hỷ lạc này do Dục tưởng Hỷ Lạc, cái Tưởng
Hỷ Lạc nó sanh ra. Còn cái này do Ly dục sanh, chứ không phải Dục tưởng. Còn
cái này Dục tưởng sanh. Cho nên đến Tam Thiền thì phải ly cái này ra, cái Dục
tưởng, cái trạng thái hy lạc của Nhị Thiền này, phải ly nó ra hết.
(44:36) Lên
Tam Thiền xả luôn cái lạc của nó luôn. Cái lạc của Tam Thiền là cái lạc của
thân, của Tứ Thiền, cái xả lạc của thân.
Cho nên xả
luôn cái thọ, tức là xả khổ luôn hết. Do đó tất cả cái này xả hết rồi,
thì xả Niệm Thanh Tịnh luôn, thì như vậy mới xả cái này. Muốn
xả được, mà “xả lạc, xả khổ, xả niệm thanh tịnh” này, thì chỉ có tịnh
chỉ hơi thở là xong. Hơi thở dừng là xả, còn hơi thở không dừng là không xả.
Nói xả mà hơi thở không dừng là không xả.
Cho nên khi
nhập Tứ Thiền chúng ta chỉ cần hướng tâm "Hơi thở phải tịnh chỉ,
ngưng, nhập Tứ Thiền". Cứ ngồi yên lặng, một lúc nhắc, hướng tâm nhắc,
nhắc một hơi nó ngưng. Nó ngưng thì nó xả ly, nó xả lạc, xả khổ, xả niệm thanh
tịnh hết.
Sư Phước
Nhẫn: Thưa Thầy chừng
đó mình muốn ngồi…
Trưởng
lão: Mình muốn
ngồi, trước khi mình muốn… Thấy nó ngưng được. Bắt đầu hơi thở nó ngưng, ngưng
từng phút, nó ngưng một phút, rồi bắt đầu nó thở lại. Mình ra lệnh nó ngưng nữa,
nó ngưng hai phút rồi nó thở lại. Thì lúc bây giờ mình biết hơi thở sắp sửa là
nó sẽ ngưng được rồi. Hướng tâm hiệu quả rồi, hiệu quả rồi thì mình bắt đầu
mình ra lệnh "Hơi thở phải tịnh chỉ, ngưng, ngưng một tiếng đồng hồ
rồi thở trở lại". Bắt đầu nó theo đó nó ngưng một tiếng đồng hồ, rồi
nó thở trở lại. À như vậy là mình điều khiển được nó rồi. Bắt đầu mình bảo nó
hai tiếng, ba tiếng, một ngày, hai ngày, rồi bảy ngày.
Nó ngồi nó
ngưng bảy ngày luôn, nó ngồi bất động không có ăn uống gì hết. Bắt đầu mình thấy
mình làm chủ được cái thân rồi. Rõ ràng là chỉ có Pháp Hướng thôi, chứ không ai
làm được điều này, chỉ Pháp Hướng thôi. Bởi vậy đức Phật nói đơn giản mấy cái
thiền này: ly hỷ nè, diệt tầm tứ nè, nhập Nhị Thiền nè.
(46:26) Bây
giờ mình ngồi, mình đừng tác ý ra đâu có phải dễ đâu. Vọng tưởng đó, thì bắt đầu
mình ức chế thì nó không có, chứ mà tác ý nó vẫn còn. Mà diệt tầm tứ là không
còn tác ý. Cho nên nó chỉ nói diệt thôi, mà nó đã tới Định, phải hướng tâm giờ
nào, phút nào nó ra, chứ không khéo nó vô đó bảy tám ngày nó không ra, người ta
nói mình chết luôn, người ta chôn mình đó. Mình không tác ý ra, người ta khiêng
mình, mình biết đó chứ mà nói không được. Không tác ý ra đâu có nói được.
Biết người
ta khiêng mình đem chôn chứ, biết nó đem mình bỏ trong phản đóng lại chứ, mà rồi
nói không có được, không có tác ý ra. Rồi họ đem lấp mình dưới đất, biết đó chứ
mà nói không có được. Biết, thấy người ta làm, biết hết à, nhưng mà không có
nói, tác ý ra không được, không có nói được. Mình tác ý ra mình mới nói được.
Cho nên mà
muốn vô Định mình phải hướng tâm mình ra lệnh trước, rồi mình mới vô. Chứ không
phải cứ ngồi là nó vô Định, muốn xuất hồi nào thì xuất. Không phải, không có
chuyện đó đâu. Mình tưởng nói thường vậy chứ không phải chuyện dễ, không có đơn
giản đâu.
Thầy nói khi
mà sắp sửa nhập Định là luôn luôn lúc nào cũng phải ở gần bên Thầy. Bây giờ "Ly
dục, ly ác pháp" thì ở đâu ly cũng được. Chứ còn đối với lúc
mà "Tịnh chỉ tầm tứ nhập Nhị Thiền", là Nhị Thiền cũng phải
ở gần Thiện Hữu Tri Thức rồi. Cho lên ông Mục Kiền Liên ông đi xin đức Phật vào
khu rừng hoang vắng, ông tu Định đó, luôn luôn ông Phật phải kèm theo. Cho nên
khi ông bị hôn trầm là ông Phật cũng tới rồi. Khi tâm ông bị trạo cử, khởi niệm
ông đạt được cái này, cái kia, đức Phật phải tới rồi, tới để phá liền tức khắc,
chứ không có để. Ở cách xa mà luôn luôn phải tới. Chứ không phải là… Trước khi
mà ông Mục Kiền Liên xin đi thực hiện những cái Thần thông, những pháp Định đó
thì xin ông Phật, ông Phật nói ờ bây giờ đến khu rừng đó, luôn luôn theo dõi,
không có để ông một mình chơi vơi ở trong cái chỗ Thiền Định này, nó khó lắm,
không phải dễ. Cho nên ở trong đó không nhắc chứ sự thật là khi muốn nhập cái Định
nào là phải ra lệnh trước hết, hướng tâm hết, rồi chừng đó mới vô. (48:53)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét