82- ĐỘC CƯ XẢ TÂM NHẬP CHÁNH ĐỊNH
Cái của Thầy
xả không hà. Bởi vì xả có thấy định đâu, thấy thật sự là mình cứ xả cái tâm
tham, sân, si của Thầy mà, đâu có định.
Còn cái này
rõ ràng người ta có định mà, người ta ngồi không vọng tưởng mà, người ta thấy
rõ mà. Còn cái này (của Thầy) họ đâu có thấy cái định của nó đâu?
Nhưng mà khi
xả hết cái tâm tham, sân, si rồi thì nó có định. Nó lạ như vậy, còn đằng này ức
chế nó cho nên vì vậy mà nó trật đường có chút xíu đó, dạy không được!
(06:18) Nhiều
người lắm con- Ăn, vô đây ăn là họ bật ngửa ra; họ ăn không được, mấy người đó
còn tục tử phàm phu lắm. Có người thì vượt qua được cái ăn. Nhưng mà cái ngủ
thì cũng trật, té lên té xuống với cái ngủ. Rồi bắt đầu tới cái Độc cư thì
thôi. Ông nào cũng tới đó bật ngửa ra hết, không có người nào hết.
Sư Phước
Nhẫn: Khi con trở
qua con phải ráng, ráng độc cư cho trọn vẹn.
Trưởng
Lão: Cứ độc cư là
mình sẽ xả được tâm, mà xả được tâm mới độc cư nổi, mà xả không được tâm thì
không độc cư nổi.
Cho nên, từ
hôm đó tới nay Sư Phước Nhẫn có những lý luận: mình nghĩ thế này, thế kia, đó
là nó muốn phá độc cư, nó đi ra, chứ không có gì. Nó độc lắm, cho nên mình độc
cư được thì nó phá được niệm đó, còn mình độc cư không được thì nó luận đó. Nó
biện luận cái này, nó biện lý cái kia, nó dữ lắm, nó làm cho mình chới với mà.
(7:16) Thầy
nói như vậy để cho mình biết được cái mặt đường tu. Cho nên cái mục đích chính
mình cứ lo xả cho hết tham, sân, si đi, mình ly dục. Thì mình ly dục hết thì
mình thấy hết buồn ngủ. Cho nên Thầy nói hết buồn ngủ thì nó còn mộng đâu, do
đó mình phá Tưởng rồi.
Mình không
có nói mình nhập Tam Thiền, mình không có ra lệnh nó, nhưng mà trạng thái nó hết
ngủ là ở trong Tam Thiền rồi. Mình ly dục, mình ly dục ngủ, nhưng mà nó sẵn
sàng, khi mình truyền lệnh là nó vô Tam Thiền liền. Còn mình còn ngủ, còn ham
ngủ mà mình nói mình nhập Tam Thiền thì đâu có được. Phải hiểu được những cái
này, cái kia của con đường cho chính xác rồi mình tu, tu nó mau lắm.
(08:04) Cho
nên mấy Sư mà ráng tu được, Thầy mừng lắm như ai cho vàng Thầy. Thật sự ra Thầy
đã chứng minh được: Một người thì nó còn yếu, cỡ năm người, mười người, hai chục
người, ba chục người, trăm người thì Phật pháp bấy giờ coi như pháp Đại Thừa bỏ
chạy như là kiểu “lột bỏ đồ quân đội mà mặc lại đồ dân sự mà chạy”. Bởi
vì lúc bấy giờ khoảng một trăm người chứng quả A-La-Hán rồi thì kể như chấn chỉnh
Phật pháp lại, nhanh chóng.
Mấy ông
nói mà các ông không làm được, chúng tôi làm được. Không phải có một người đâu,
mấy ông không tin, chúng tôi sống Giới, mấy ông thấy mấy ông có làm được không?
Đó là cái thứ nhất.
Cái thứ
hai về đức hạnh của chúng tôi, đi ra (nghe không rõ) đàng hoàng, đó là những
cái Hạnh của chúng tôi. Ăn, mặc, chúng tôi đúng là cái Hạnh của Phật, “ba y, một
bát” rõ ràng, và đồng thời y áo của chúng tôi không phải là thứ đồ tốt đâu,
không phải còn sang đẹp đâu. Chúng tôi hoàn toàn giải thoát, không còn vật dụng,
không còn chùa to, Phật lớn đâu. Đó là cái đời sống của chúng tôi là đời sống
phạm hạnh. Mấy ông làm được chưa? Cái đó là cái mấy ông thua tụi tui xa rồi đó.
Bây giờ
nói về Thiền Định, ông nào mà nhập một tháng được, nhập với tôi. Tôi không thực
hiện Thần thông, tôi nhập Thiền Định mấy ông coi, mấy ông làm được thì đến đây
ngồi. Đừng có nói một, hai giờ, tôi ngồi một tháng cho ông xem.
Rồi bắt đầu
bây giờ đó, tôi thực hiện tới cho mấy ông thấy những cái gì mấy ông muốn, thì mấy
ông có dẹp tiệm mấy ông chưa. Dẹp thì mấy ông dẹp hết đi, mấy ông đừng có để đấy”.
Một trăm người,
nó không diệt người này còn người khác, diệt sao được một trăm người. Rồi mấy
ông thấy cái nào đúng, cái nào sai. Rồi Phật tử họ sẽ thấy cái nào họ ủng hộ,
cái nào họ không ủng hộ.
(10:00) Chứ
bây giờ mình Thầy cũng như là (nghe không rõ) Thầy có thực hiện thần thông họ
cũng nói Thầy ngoại đạo. Rõ ràng là mấy ông Lạt Ma họ cũng thực hiện thần thông
mà, có gì đâu mà hơn, họ cũng sánh Thầy như vậy. Còn bây giờ một chục ông, người
ta tu hành như vậy, phạm hạnh như vậy, người ta đâu phải như những ông Lạt Ma.
Nè mấy Sư!
Thầy thấy nó không khó mà tại sao nó lại khó với mấy Sư quá vậy? Hàng ngày Thầy
ngồi, Thầy kiểm điểm tâm của Thầy, Thầy cứ đẩy lui nó, chuyện này nó quá dễ. Chứ
Thầy đâu phải ngồi mà ức chế cái này, cái kia, nó khó!
Mà Thầy chỉ
chịu khó Thầy sống một mình, không có chơi với ai hết, không nói chuyện, ai nói
gì thì nói, ai chê, ai khen gì, mặc! Thầy đi kinh hành, Thầy tập Tỉnh Thức, mà
Tỉnh Thức thì không bị hôn trầm thuỳ miên.
Bởi vậy Thầy
nói hết cho mấy Sư thấy để mà nỗ lực tu cho đúng cách. Một thời gian mà quý sư
tu xong, tu xong là quý sư đã giúp Thầy rồi, chứ không phải cần đi ra làm Phật
sự đâu. Tu rồi, giải thoát rồi là quý sư đã giúp Thầy rồi.
Từ đó cái đầu
óc của quý sư, cái trí tuệ quán xét mình làm cái gì, rồi quý sư làm, Thầy không
chỉ đạo đâu. Bởi vì quý sư quán xét thì cũng như Thầy vậy. Quý sư làm cũng như
Thầy làm. Tự thấy cái nhiệm vụ và cái Nhân Quả của mình, nó phải làm chỗ nào, vị
trí nào thì mình tự thấy.
Thầy khỏi cần,
khỏi cần cất cái chùa đó, như Hòa thượng cất chùa này chùa kia, để cho chúng
đưa về để mà tổ chức cho nó đông đảo. Thầy không cần. Quý sư nhìn thấy cái
duyên của mình ở đâu thì về đó độ. Quý sư sẽ có đủ khả năng để đến đó làm. Thầy
khỏi cần phải lo chùa cho ông nào hết. Người nào đến đó, có duyên thì tự nhiên
người ta sẽ cất tịnh xá cho mình đến hoằng dương Chánh pháp. Cái duyên của mình
ở đó thì mình phải về đó.
Còn bây giờ
Thầy có bảo đi nữa thì quý sư nói: "Sao mà khó quá".
Nhưng mà mình đã thấy mình rõ ràng thì nó phải khó chứ sao, nhưng khó mà mình
khắc phục được bởi vì cái duyên của mình đó mà.
(12:00) Còn
bây giờ Thầy chỉ định phải về đó đi, về đó. Thật sự về đó Thấy biết cái duyên vậy,
nhưng mà cái duyên đó, mình phải tạo cái nhân, nó mới được. Có duyên mà không tạo
nhân thì nó không thành đâu. Cho nên mình nói người ta phải nghe.
Sư Phước
Nhẫn: Con thấy, con
thấy cũng là cái duyên cái phần của con, của huynh đệ con là qua cái kinh nghiệm
của Thầy, từ lâu rồi Thầy mới rút tỉa kinh nghiệm để bây giờ chúng con được hưởng.
Trưởng
Lão: Được hưởng, thì
bây giờ mình được hưởng cái này, mình có duyên rồi phải không? Huynh đệ của con
có duyên rồi, mà cái duyên này mình phải tạo cái nhân cho nó đi tới chứ.
Có duyên mà
mình đứng đây à? Đã biết được như vậy rồi thì bây giờ con cắt đứt hết mọi mặt,
không có nghĩa là mình không thương con cái. Đạo đức mà! ai mà biểu mình không
thương, nhưng mà phải thương đúng, đừng đặt tình thương sai chỗ. Mình đặt tình
thương sai chỗ thì như phàm phu rồi, nó càng đem đến ác pháp cho nhau hết.
Mình đặt
tình thương đúng chỗ thì mình giải thoát con cái mình, đó nó vậy đó. Cho nên vì
vậy biết rồi thì phải tạo cái duyên, cái nhân cho nó đúng, cái nhân mình phải
gieo cho đúng chỗ.
Bây giờ cái
duyên nó có rồi, tức là gặp được Chánh pháp rồi, gặp được kinh nghiệm của Thầy
rồi. Bây giờ là lúc tạo cái nhân, cái nhân làm sao cho tốt, để rồi cái nhân này
cho nó lên được.
Vì vậy bây
giờ Sư về Sư sắp xếp làm sao cho con cái nó bình tĩnh, không có lo cho ba nó nữa: "Tao
bây giờ tao quyết như vậy, tao tu được. Các con nghĩ, bộ Ba bỏ mấy con sao. Bộ
Ba tu rồi Ba thành cây đá sao. Chính Ba tu là Ba thương mấy con đó chứ. Ba đã
giải thoát được tức là ba sẽ dẫn dắt mấy con. Ba không bảo mấy con tu đâu,
nhưng mà Ba làm được các con sẽ thấy. Điều đó nó sẽ ảnh hưởng lớn tới các con
mà; Các con yên tâm đi, Thầy không bỏ ai chết đói đâu; Nên các con yên đi, để
Ba thực hiện đúng lời Thầy dạy. Ba làm được, có khả năng làm được mà, đâu phải
là không làm được."
(14:16) Cho
nên nó yên tâm hết, nó thấy hoàn toàn không có gì hết. Vào đây khép chặt, quyết
định trong cái thời gian này nỗ lực, không có tính là ba tháng, hai tháng. Quyết
định là phải xong, khi mình quyết định xong, không có cần thời gian nữa thì nó
nhanh. Còn mình tính ba tháng, sáu tháng, mình ráng riết, mình bị ức chế.
Còn mình quyết
định suốt cuộc đời này, còn lại cái hơi thở này là phải đạt được Đạo, là phải
thực hiện đúng chánh pháp này. Một giờ không phạm cái lỗi này, không phạm một
chút lỗi nào mà Thầy đặt ra thì con sẽ tiến tới.
Mà không có
nghĩ thời gian. Thầy nói ba tháng, sáu tháng nhưng mình đừng có nghĩ mình phải
khép ba tháng, sáu tháng, thì cái đó mình còn chết nữa. Không được, mình nghĩ
là phải tu trong cái kiếp này, phải giải quyết cho được. Hiện giờ một giây, một
phút này phải có sự giải thoát ở trong đó. Cứ kiên trì, cảnh giác tiến tới mãi
thì cái thời gian nó thu ngắn, ba tháng, sáu tháng. Còn mình nghĩ ba tháng, sáu
tháng để mà tu cho nó xong thì ba năm, ba chục năm chưa rồi. Nó vậy đấy.
Sư Phước
Nhẫn: Như hôm rày thấy
con của con nó cũng nghe lời con một phần, nó không thư từ, không điện thoại
luôn, thấy cũng đỡ lắm.
Trưởng
Lão: Đó, nó giúp cho
con đó, đó là con tạo được cái duyên. Mình biết có cái nhân, có cái duyên rồi,
bây giờ mình tạo cái nhân. Bây giờ cái nhân nó không gọi điện thoại, thư từ, nó
làm cho mình yên tâm, là cái nhân mình phải tạo chứ. Còn con không dặn nó, con
mà không thương cha sao? Nó không gửi thư thăm sao? Mình nói…
Sư Phước
Nhẫn: Nó gọi hoài đó
chứ.
Trưởng
Lão: Con hiểu chỗ đó
không. Cho nên ở đây Thầy nói mình biết được chánh pháp rồi tạo cho đủ cái nhân
để cho mình đủ lực thực hiện cái quả.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét