83- TU VỪA SỨC, XẢ NGHỈ ĐÚNG CÁCH
(20:00) Trưởng
lão: Cái cơ thể của mình nó chỉ ngủ trong mấy giờ thôi, chứ nó không có ngủ
nhiều đâu. Cái sức còn thanh niên thì nó ngủ trong mấy giờ thôi, còn không nó nằm
đó nó tỉnh, nó không ngủ mà nó chập chờn. Thì bắt nó, cứ hễ nó mà nó không ngủ
thì mình cứ lôi dậy, lôi đầu nó dậy đi à, tu à, chớ mày không có được…
Cho nên đó
là mấy cách thức mình cũng luyện về tinh tấn chứ không. Còn mình mà tu tập,
mình thấy có hiệu quả, có kết quả mình ráng, mình tu nhiều cũng nguy hiểm nữa.
Tu nó vừa với cái sức của mình thôi mà tu quá không được. Tu quá là gò bó nó
quá, nó sanh ra cái hôn trầm buồn ngủ à, cứ vậy.
Nên nhớ là
mình tu vừa sức mình, tu như chơi vậy đó thì được, chứ mà cũng như bây giờ cái
sức của mình mà… Thí dụ như bây giờ cái sức của mình, bửa chừng hai chục khúc
củi thôi mà mình làm bốn chục là thấy nó uể oải rồi, mà hai chục thì khỏe lắm.
Cái tu nó cũng vậy, tu nó vừa sức thì nó khỏe, nó an lạc lắm, rồi mình cũng xả
nghỉ chứ đừng ép nó.
Cho nên cái
phương pháp kèm bởi cái phương pháp là cái pháp thư giãn đó, cái thiền, cái Định
Sáng Suốt đó, tạo ra thư giãn. Thư giãn là nghỉ ngơi đó, nhiều khi mình thư
giãn mình lại tu nữa thì cái đó nguy quá. Người ta không hiểu cái pháp đó, cho
nên hầu hết đó người ta tu, dụng cái đó mà trở thành cái pháp tu thì nguy quá.
Thư giãn là
coi như xả nghỉ, cũng như mình mần mệt mình vô mình ngồi nghỉ, cầm cái quạt
mình quạt cho khỏe chơi vậy thôi đó, thì cái đó là thư giãn, tại vì mình mần mệt,
bây giờ mình nghỉ. Đó như vậy, còn bây giờ mình vô …
Sư Phước
Nhẫn: Để nhớ đời
thành ra con làm riết, hễ làm chừng nào nó cũng ngủ chừng đấy, coi như con biết
rồi. Tại vì lúc trước con cũng có tập cái này, có giờ có giấc hết trơn … nó khỏe
lắm. Bắt đầu cái hướng tâm nó oải, nó mệt mỏi, nhức mỏi, sau đi ngủ, nó không
có bằng cái đợt này. Đợt này nó quá cỡ, nó chờ cái buồn ngủ nó đánh, ngủ kỳ cục
lắm.
Nhưng mà hễ
mình, mà hễ nghỉ tu nó khỏe lại à, tu là nó buồn ngủ.
Con xin hỏi
về cái pháp hướng, cái pháp hướng thí dụ như mình đi tới lui mình hướng, mình
hướng thì nó không có niệm xảy ra. Lâu lâu cái mình nhắc, lâu lâu mình nhắc thì
nó không có niệm, nếu không có niệm xảy ra thì làm sao mình xả tâm, cũng như
mình bắt chuột, không có chuột sao bắt?
(22:38) Trưởng
lão: Bây giờ Thầy mới nói như thế này để biết. Khi cái pháp hướng của mình,
mình để nhờ nó để cái sức tỉnh của mình nó kéo dài, nó không có cái chuột chứ
gì, nó không có chuột xen vô chứ gì thì đâu có bắt phải không?
Nhưng mà
trong khi đó là tập tỉnh thức, tập tỉnh thức dùng cái pháp hướng để nhắc mình
thôi. Sau đó thì cái pháp hướng nó thưa dần ra, để coi có chuột nhảy không chứ
mình cứ lúc nào mình cũng nhìn chăm chăm thì chuột đâu dám ra. Nó thấy hai con
mắt mình ngó chôm chôm ở cái hang của nó, nó đâu có dám. Nó nằm dưới nó dòm thấy
hai con mắt mình cứ ngó chực nó thì nó đâu có dám ra phải không? Do đó đó mình
phải thưa ra, thưa ra để thấy cái sức tỉnh của mình như thế nào.
Hồi đó bắt đầu
đây, từ đây đi ra tới ngoài cái cầu kia, là ba pháp hướng. Bây giờ thì mình hướng
một cái, sau đó mình bỏ một pháp hướng mình còn hai lần, rồi bắt đầu mình bỏ
mình chỉ hướng có lần, đây bước sang tới bên kia có một lần, mình coi thử coi từ
đây ra tới đó coi có nó nhảy ra không, mà nó không có nhảy ra thì mình biết sức
tỉnh mình rồi.
Thì cái giai
đoạn này là mình tu tỉnh thức, thì qua cái giai đoạn này rồi thì không còn tu
cái này nữa. Bắt đầu tu tới cái giai đoạn khác, phải hiểu chỗ đó, chứ còn mình
cứ tu tỉnh thức để bây giờ có tỉnh thức một hai giờ cũng không làm gì.
Nó tỉnh thức
để đủ sức để mà nhìn các chướng ngại pháp, để xả, để có chuột mới bắt chứ. Bởi
vì mình tỉnh thức, chuột nó mới vừa ló đầu ra mình chộp. Còn này mình không tỉnh
thức, nó ló đầu ra nó chạy nó ăn đồ của mình tùm lum hết, nó phá nhà phá cửa
mình hết rồi mình mới hay thì thôi rồi, là mình thiếu tỉnh rồi.
(24:17) Cho
nên khi mình tập tỉnh thức đến cái mức độ Thầy nói, trong năm phút thôi, phải
không? Cao lắm là ba mươi phút chứ không được hơn, hơn là bị ức chế. Sức tỉnh của
mình coi vậy chứ ức chế tâm dữ lắm, cho nên vì vậy đó năm phút là mình có đủ sức
để cho mình bắt chuột được rồi.
Cho nên khi
mà có đủ sức tỉnh rồi, thì như thí dụ như thầy Thiện Thành, ông đủ sức tỉnh rồi,
bây giờ ông vô đây, Thầy dạy ông tu nhẹ nhàng lắm, ông thấy thoải mái lắm,
không có hôn trầm, buồn ngủ gì hết. Nghĩa là ngồi canh bắt chuột thôi, chứ
không có tu tỉnh thức nữa bởi vì mình đã tu tập tỉnh thức rồi.
Cho nên bây
giờ không có cần phải chú ý bước đi, không cần chú hơi thở gì hết. Mà cứ nhìn
coi tất cả những chướng ngại pháp xảy ra trong tâm mình có hay không là để bắt
nó thôi, để đoạn dứt nó thôi. Nó không có thì nó ở đâu? Nó không có nó ở ngoài
thở chứ đâu. Nó không có thì mình đi kinh hành ở bước đi mà mình không có bắt
nó vô bước đi mà cũng không bắt nó vô hơi thở.
Cho nên tu
bây giờ ông khỏe lắm, ông nói: "Trời ơi! Vô Thầy dạy kỳ này sao
con thấy tu giải thoát quá trời, còn ở ngoài kia nó mệt nhọc quá". Bởi
vì tỉnh thức mà nó mệt lắm, nó sanh ra hôn trầm này kia rồi cũng do, còn giờ nó
không hôn trầm. Nó không hôn trầm, tu tới mười giờ, mười một giờ nó không hôn
trầm, mười hai giờ không hôn trầm mà khuya dậy cũng vậy tỉnh bơ à, nó không có
buồn ngủ nữa.
Vô này tu
nghe khỏe quá, bởi vậy Thầy mới gọi, tu một thời gian tỉnh thức rồi lại gần bên
Thầy, thầy vô đây Thầy dạy thì bắt đầu bây giờ tới cái giai đoạn khác. Còn mình
chưa tỉnh thức mà mình tu giai đoạn này không được, nó không được. Bởi vậy phải
đi, nó có những cái giai đoạn sau này thì tới cái tập chín, thì ông hỏi Thầy
như này nè, tại vì ông bị cái trường hợp này rồi mà bây giờ vô đây Thầy dạy
ông, ông thấy hay quá rồi. Cho nên ông mới hỏi câu hỏi, ông muốn hỏi câu hỏi
này là rút tỉa kinh nghiệm của mình để hỏi ra để giúp cho người sau người ta biết.
Sau này thì có những cái bài, câu hỏi của ông cũng hay lắm, thực tế và cụ thể
trên con đường tu.
(26:17) Cho
nên bây giờ quý sư đang ở trong tỉnh thức, cho nên chưa dám tu cái pháp mà chỗ
cái thời khóa của đức Phật mà đẩy lui chướng ngại đâu. Cái đó là cái giai đoạn
người ta đã qua cái sức tỉnh rồi, người ta sẽ tu cái giai đoạn này. Còn giờ
mình tu cái này để cho mình phá hôn trầm này, để mình tập chiến đấu với những
cái niệm si của mình, triền cái nè. Đó, thì…
Sư Phước
Nhẫn: Rõ ràng con thấy
nó có cái trở ngại là mình vừa pháp hướng rồi mình lại vừa Định Vô Lậu. Hai cái
vậy nó choãi nhau, một cái thì mình bắt chuột, một cái thì thả chuột, rồi con
muốn hỏi Thầy. Hôm rày là con xài Định Vô Lậu nhiều quá Thầy, nhức đầu Thầy.
Bây giờ mình đi kinh hành thì có niệm khởi lên. Niệm khởi lên cái mình quán, nhẹ
nhẹ, nhỏ nhỏ thôi rồi mình cắt, còn niệm nặng thì mình quán. Hễ quán nhiều cái
tự nhiên nó nhức đầu, cũng như con nghe Thầy, nhiều cái chú tâm vậy nó tức ngực,
mấy cái đó không biết là cái trạng thái nó làm sao?
Trưởng
lão: Bởi vì, cho nên
trong khi đó mình tập dần cho nó quen, bởi vì mình hơi quá sức rồi. Quá sức nó
sẽ sanh tức ngực. Cái gì hễ nó quá tức là rối loạn cơ thể, nó căng đầu mình là
rối loạn thần kinh, nó cũng là cơ thể của mình chứ gì, mà nó thấy tức ngực hoặc
này kia đều là nó do cái sự tu tập của mình nó quá. Bởi vậy mình đừng, cái đặc
tướng của mình, mình đừng có vội mà phải tu đúng, kết quả đúng.
Cho nên Thầy
bảo là bây giờ cái sức của mình, mình tập trung, mình tập trung để mình tỉnh thức,
thí dụ như mười hơi thở mình tu mười hơi thở thôi, mình tập mười hơi thở. Chứ đừng
ráng nó một phút, mười hơi thở thôi. Sau tập thời gian mình tỉnh thức được rồi,
mình tu mười hơi thở rồi mình xả. Xả, mình thay đổi cái cách thức của mình là
mình tu thư giãn. Biết cái sức của mình bây giờ thư giãn nghỉ thôi, mình nghỉ.
Thì lúc bấy
giờ mình nghỉ, mình ngồi coi chừng mình bị tập trung nữa.
(28:03) Cho
nên mình nghỉ thì bắt đầu bây giờ đó, mình lấy cây chổi mình đi quét cái sân
hay này kia. Mình không có tập trung ở trong quét, mình quét để cho sạch chơi
như mà một người không tu gì hết mà có làm, làm để cho nó nhẹ nhẹ, cho nó thư
giãn thôi. Chứ không, mình ngồi lại nó cũng bị tập trung, bị nó quen cái tập
trung đó rồi nó quen. Rồi mình đi nó cũng tập trung trong bước đi nữa thì mình
làm sao thư giãn.
Thí dụ bây
giờ mình ngồi mình hít thở nè, mười hơi thở nè, cái mình đứng dậy mình đi tức
là mình tập trung thêm một lần đi nữa. Rồi bắt đầu bây giờ mình ngồi lại hơi thở,
tu vậy mà ba mươi phút vậy thử hỏi mình tập trung mấy lần của nó rồi. Như vậy
nó có nghỉ chỗ nào đâu cho nên mình phải tìm một cách khác để cho mình xả nghỉ.
Bắt đầu bây
giờ mình thư giãn, mà mình chưa biết cách thư giãn, mình muốn giữ cái tâm thư
giãn là mình lại tập trung nữa rồi. Nó ức chế nó lần nữa rồi thành ra đâu có
nghỉ. Nghỉ là làm sao cho cái tâm mình nó trở về với cái trạng thái mà không có
tu gì hết, gọi là nghỉ.
Sư Phước
Nhẫn: Mấy ngày
nay con cũng bị đó, mà hễ đi quét thì sợ quét là đi làm.
Trưởng
lão: Nó cứ tập
trung.
Sư Phước
Nhẫn: Quét thì
sợ là đi làm.
Trưởng
lão: Không phải. Cái
giai đoạn mới của mình, bây giờ mình, thay vì thì mình đang tu mà mình đi lại
nói chuyện đó thì coi như mình nghỉ đó.
Mình nói
chuyện người ta nói chuyện tào lao vậy chứ nó nghe nó khỏe lắm. Mình tu là
không nói chuyện trong đó chứ nó mệt lắm, mà nói chuyện bậy bạ nghe nó khoái lắm.
Nghe nó khỏe lắm rồi sau đó về tu bên đó ngon lắm. Còn mà mình không nói chuyện,
mình tu không có được đâu, coi vậy chứ mình liên tục tập trung rồi. Cho nên vì
vậy mình không lẽ đi nói chuyện với người ta, nói chuyện làm động người ta sao?
Cho nên vì vậy
đó mình đi ra quét nhưng mà mình quét không được tập trung ở trong quét, bây giờ
coi cái sân chỗ này dơ thì mình quét. Vậy chứ khi mình tu rồi đó, nó hay quen tập
trung vô. Bắt đầu bây giờ khi tu thì tu mà khi xả thì xả chứ không có được,
mình hay làm lộn xộn lắm. Tu thì bắt đầu nghĩ tầm bậy mà xả thì không chịu xả cứ
tu, mới chết được chứ. Thầy nói hễ khi xả ra là hoàn toàn là mình trở về bình
thường. Phải hướng tâm hẳn hoi, nhắc nó trở về bình thường, chứ mình không hướng
tâm, nó cứ lo tập trung vô.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét