86- DÙNG TRI KIẾN QUÁN XẢ CÁC CHƯỚNG NGẠI PHÁP BÊN NGOÀI
(50:45) Tu
sinh 3: Kính bạch Thầy không biết con có tập gì sai hay không mà cái
mùi đó mới mà ngửi thì con thấy nó có cái mùi rất là lạ, rất là nặng, nhưng mà
con chấp nhận nó. Con nghĩ là: “Trong cái không gian này nó có quyền bằng
nhau, sự hiện diện của tất cả mọi thứ, thơm hay thúi này kia rất tự nhiên”,
vừa có ý tưởng đó lên thì con không còn cái cảm giác gì khó chịu nữa. Như vậy
có cái gì sai hay không hả Thầy? Tại vì con không cảm thấy khó chịu với mùi thối.
Ngay cả có lần con ngồi ngay đống cứt, thì con cũng biết là cứt thì đương nhiên
nó thúi vậy thôi, mình đâu có mong cái mùi khác được, cái tự nhiên con chấp nhận
nó con ngồi sát một bên đó luôn, nhà con mới nói: “Thôi đi đến chỗ khác
ngồi cho nó xa xa ra”, con nói: “không”. Nhưng mà có một cái đống
nữa nó sát ở bên trong con, nó gần hơn, có thể con đi đâu con cũng mang nó theo
hết trơn, cái tự nhiên từ đó con chấp nhận tất cả các mùi đến nó dễ dàng lắm Thầy!
Trưởng
lão: Bây giờ Thầy
nói như thế này. Đó là một cái phần bất động tâm, cái phần đó là bất động tâm,
còn cái mùi thúi nó vẫn thúi mình không động tâm.
Còn mình đẩy
lui cái chướng ngại của mùi thúi thì bằng cách nào? Mình ức chế, nhiếp phục tâm
mình vào cái đối tượng khác, cái này nó phần khác. Cũng như bây giờ đau thì biết
đau, nhưng mà tâm thì không dao động, kệ nó đau thì đau. Thì Thầy nói cái đau
nó cũng giảm xuống nó cũng không làm tác động mình, cái mùi thúi nó cũng vậy,
nó bất động tâm rồi, cái phần mà con nói đó là thuộc về bất động tâm. Cho nên
con ngồi con vẫn biết thúi chứ không phải không biết, nhưng mà con không sợ, đó
là bất động tâm, nó khác con, cái phần đó là phần khác.
Tu sinh
3: Đó là do
quán mà nó được hả Thầy?
Trưởng
lão: Quán được
con, nó là quán bất động tâm đó.
(52:37) Tu
sinh 3: …
Trưởng
lão: Như vậy là
con chạy theo dục, con không chiến thắng, bởi vậy con luôn luôn lúc nào cũng
không làm chủ. Gặp pháp thì nó đẩy con chạy thì con chạy chứ con không có làm
chủ được nó. Thành ra nghĩ mình điên, mình ngửi, sự thật không phải ngửi mà
mình làm chủ, tự cơ thể của mình nó sẽ đẩy tất cả những cái độc tố ở trong những
cái vật, chất độc đó nó đã thâm nhập vào hoặc là cái lỗ chân lông hoặc là cái lỗ
mũi của mình, hoặc là tất cả những cái cơ thể của mình. Nhưng mà cái cơ thể
mình nó đâu có chịu, hoàn toàn nó đẩy tất cả những cái chất độc, tức là nó đề
kháng con.
Đừng có sợ,
mấy con cứ nghĩ rằng: “Mình hít vô đây chắc lẽ là lát nữa mình chết”.
Càng sợ nó bao nhiêu thì nó lại tiếp nhận vô, cái sức đề kháng của mình yếu;
còn mình không sợ nó, sức đề kháng nó mạnh. Cho nên con ngồi ở bên cái bãi phân
rất là thối, nhưng mà bất động tâm con thì cái sức đề kháng của thân con nó làm
cho con thấy thản nhiên, thúi thì có thúi nhưng mà nó không có ngại gì hết.
Cho nên những
cái này là nó thực hiện những cái tri kiến quán của con nó thông suốt cho nên
tâm của con bất động. Còn mấy con thấy bây giờ đứng trước những cái khó khăn mới
thấy được cái chỗ yếu của mình, cái chỗ yếu, cái chỗ mình chưa tu được. Về cái
tri kiến Tâm Như, Kim Tiên, Tâm Hạnh nó nói, cái tri kiến của nó có quán xét về
cái vấn đề mà chiến thắng được, cho nên đó là cái bất động tâm đó. Đó là cái
phương pháp bất động tâm; Ly, làm chủ được mình; ly những cái ác pháp ra đó.
Còn bây giờ
về cái phần mà nhiếp phục ở trong cái phần định, để mà nhiếp phục làm cho cái
hương đó nó không còn có tác động được, đó là nhiếp phục mà Thầy nói là nhiếp
tâm đó.
Cho nên Thầy
muốn nói các con nó có hai phần: Tri kiến giải thoát và cái phần mà Định giải
thoát. Cho nên cái phần định giải thoát là cái phần nhiếp tâm, nhiếp tâm cho được,
mà mình chưa nhiếp tâm được là lúc bây giờ nó gặp cái chướng ngại pháp.
Ví dụ như:
Nó bình thường vậy thì con nhiếp tâm con thấy nó vô hơi thở, con thấy nó thở an
ổn hoặc bước đi an ổn, nhưng gặp chướng ngại pháp bắt đầu con nhiếp không vô, tức
là sự thật ra mình chưa có tập nhiếp tâm, nhiếp tâm chưa có cái lực.
Cho nên bây
giờ mình muốn tập cho có lực thì trước cái cơn cảm thọ đau đớn trong thân của
mình nhiếp tâm là hết đau, cho nên nó có những cái phương pháp của Định Niệm
Hơi Thở để nhiếp tâm cho hết đau đó: An trú thân hành, an trú tâm hành chứ gì.
Thì các con sẽ sử dụng những cái này thì các con sẽ đẩy lui được chướng ngại
pháp.
Tu sinh: (55:02-55:17: không nghe được)
Trưởng
lão: Về phòng hộ
nhiếp phục. Ví dụ như con bị tiếng động thì con nhiếp phục về cái lỗ tai, mà
con bị cái mùi hôi thì nhiếp phục cái mũi. Thì bắt đầu con bảo nó nghe trong
cái hơi thở, nghe bước đi của con, ngửi cái bước đi. Thì bắt buộc cứ cố gắng,
khi mà con bảo cái căn nào đó nhiếp phục cái căn, phòng hộ cái căn đó, thì khi
mà bảo cái căn đó thì con cố gắng.
Ví dụ như về
cái mũi của con thì lúc bây giờ con cố gắng con ngửi cái hành động của con, con
tập một thời gian sau nó thuần là nó được, hễ bảo nó ngửi thì bắt đầu nó gom
vô, thì nó sẽ không còn nghe cái mùi ở ngoài, không có gì. Đó cũng là cái
phương pháp tập luyện thôi, mà nó thuộc về cái Định của nhiếp tâm của mình.
Còn cái tri
kiến thì nó thuộc về quán để nhiếp tâm để làm cho tâm mình bất động, thì cái
kia cũng làm cho tâm… nếu mà con có ngửi được cái mùi thối đó nữa thì cái tâm
con nó sẽ bất động, còn bây giờ nó cứ ngửi thì nó sẽ bị động, có vậy thôi. Cho
nên khi mà con dùng cái định mà con ức chế cái tâm của mình để nhiếp phục cái
tâm của mình vào, để nó ngửi vào mà nó không được thì con phải dùng cái tri kiến
để mà con quán con xả, thì do đó con cũng bất động thôi có gì đâu. Hai cái phần
này chúng ta đều có thể tu tập được hết, tùy theo.
Tu sinh: (56:35-56:39: không nghe được)
Trưởng
lão: Chúng ta
đó là cái thân nhân quả, nó tạm thời cho chúng ta yên vậy thôi, chứ còn sự thật
ra thì nó vẫn là phải bệnh. Cho nên vì vậy mà tiếp tới để cho mình tu tập tới để
cho mình đủ cái lực để làm chủ sự sống chết. Chứ còn nay nó yên yên rồi thôi,
bây giờ nó bớt thì thôi mình tu lơi lơi chơi lại thì cái kiểu đó không có đạt
được cái kết quả sau cùng đâu, cho nên mình phải tu tập cho nó đúng cách. Cho
nên bây giờ nó yên được thì ráng tu tập.
Tu sinh : (57:09-57:19: không nghe được)
Trưởng
lão: Phương
pháp một cái là mình nhiếp phục tâm mình vào trong cái thân hành của mình hoặc
là hơi thở hoặc là cái hành động của thân ngoại, đó là cách thức mình nhiếp tâm
mình vào trong định. Thứ hai là mình dùng cái tri kiến mình quán xét thì mình
thông chạy chứ có gì đâu, chuyện đó đâu có sợ. Mà tự cái thân của mình khi mà
nó tiếp những cái hơi thối vậy đó thì tự nó đề kháng, nó không có đến nổi mà để
cho mấy con bệnh đâu. Đều tại vì các con hơi dao động tâm đó, cũng như cô Kim
Tiên cô dao động tâm, nó bắt ăn cơm cô nghe cũng ớn quá. Đó thì dao động tâm nó
mới ớn. Còn nếu mình bất động tâm rồi thì kệ nó không ăn thua gì nữa hết, nó
không có lo.
Tu sinh
Kim Tiên: Con
ngủ mà nó cũng muốn ói quá, cái mùi hôi đó, con ráng con nằm…
Trưởng
lão: Mùi hôi,
cái mùi thối mà bị…
Tu sinh
Kim Tiên: Không
biết cái phân gì nhưng mà con chỉ nghe hôi, chứ không biết phân gì nó hôi?
Trưởng
lão: Cái đó là
những cái phân hỗn hợp của người ta…
Tu sinh
Kim Tiên: Bữa
nay họ cày họ lấp rồi nó cũng đỡ.
Trưởng
lão: Càng có đối
tượng thì càng tu nó mới tốt chứ sao.
Tu sinh
Kim Tiên: Tại
vì con chưa có hiểu cách thức cái đề kháng của mình nó đẩy cái chất độc ra sao,
nếu như con biết thì con an tâm, nó thúi mà nó không…
(58:31) Trưởng
lão: Đề kháng mình nó không đủ mạnh thì nó sẽ bị bệnh chứ không phải
là bệnh, mà mình vẫn bất động tâm thì tức là tất cả những cái chất độc gì ở
ngoài nó không tác động được nó. Mà cái người bất động thì nó sẽ đẩy lui hết tất
cả. Các con biết cái thân của mình cái sức đề kháng nó mạnh lắm vì mình dao động
tâm mà mình làm giảm bớt cái sức đề kháng của nó. Các con hiểu cái điều đó. Cho
nên Thầy biết được cái sức đề kháng nó mạnh lắm, nhưng mà giữ tâm mình bất động
là cái sức đề kháng rất mạnh, mà tâm dao động làm cho cái sức đề kháng của thân
của mình nó giảm xuống, mười phần nó giảm còn năm.
Tu sinh
Kim Tiên: Bữa
nay con mới nghe Thầy giảng trạch con an tâm, con không có sợ nữa.
Trưởng
lão: Thì có Thầy
mà mấy con biết rằng Thầy là người an tâm của mấy con nhất. Có bất kỳ một cái
gì nghe Thầy nói rồi thì an tâm.
Tu sinh
Kim Tiên: Bữa
nay Thầy nói thật cụ thể con an tâm thật đấy chứ, lâu nay thì con không biết,
mà biết thì hôm nay con mới vững vàng.
Trưởng
lão: Đúng là
con chưa có hiểu cái sức đề kháng của cái thân mình nó ảnh hưởng đến cái tâm
mình nhiều lắm. Cho nên vốn đạo Phật dạy cho mình bất động tâm là cái chỗ để
cho tâm mình nó bất động đó, thì tự nó sẽ đẩy lui tất cả các cái nghiệp, tức là
nói chung nó chuyển hóa được tất cả các nghiệp ác khổ của mình.
Tu sinh
Kim Tiên: Thật
là hy hữu, con rất là mừng những cái lời dạy của Thầy, nhất định con sẽ tận lực,
cố gắng khắc phục.
Trưởng
lão: Cố gắng khắc
phục nó, không có gì đâu, không có gì sợ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét