Thứ Ba, 12 tháng 3, 2024

85- TÌM HIỂU THẬT KỸ RỒI MỚI BUÔNG XẢ ĐỂ TU

 

85- TÌM HIỂU THẬT KỸ RỒI MỚI BUÔNG XẢ ĐỂ TU

Như hôm qua chú Huệ, chú ngồi đây, chú nhỏ mà chú trình bày trên cái sự xả tâm của chú, Thầy thấy đúng là cái tuổi trẻ mà lại quyết xả tâm như vậy, thì chắc chắn là có ngày sẽ thành tựu.

Nghĩa là nỗ lực xả tâm như vậy, tức là từ cuốn kinh cuốn sách, từ cái băng từ cái này kia, chú nghĩ rằng bây giờ mình ngồi đọc sách này kia nọ thì tức là mình không có xả. Cho nên vì vậy mà chú dẹp, chú trả lại Thầy, gởi lại Thầy hết, để rồi cuối cùng, thật sự ra mình hoàn toàn xả.

Còn không khéo, chú nghe nói, nghe lời Thầy giảng, chú cũng đem dẹp hết, nhưng mà tâm chú không xả, dẹp nhưng mà cứ, ở trong tâm cứ ước ao muốn đọc hoặc là muốn nghe, mà không dám nghe, thì bị ức chế, càng khổ hơn nữa. Cho nên trong cái vấn đề mà tu tập, mà Thầy rất lo, là nhiều khi người ta ham quá, mà người ta ức chế người ta trên bước đường tu.

Chứ người ta phải xả thật sự, là mình hiện bây giờ mình không ham thật sự, mình hiểu biết như vậy, để cho mình thực hiện tu được như vậy, là không phải vì mình tham tu để cho mau, mà mình tu để đạt được sự giải thoát, giải thoát từng phút giây, từng giây, từng phút.

Mình ly tất cả những cái vật dụng mà không cần thiết đối với đời sống của mình, thì sự tư duy nó sáng suốt nó nhìn tất cả mọi cái để nó xả ra hết, cái này là cái trí tuệ. Mà cái trí tuệ nó xả nó mới hoàn toàn.

Còn bây giờ, chúng ta cố gắng ham thích để mà làm cho được, nhưng mà lòng chúng ta còn ưa thích, còn ham muốn cái đó, mà bắt buộc bây giờ chúng ta muốn được giải thoát, chúng ta cứ bỏ mà chúng ta không có sự hiểu biết cho nó cụ thể, thì coi chừng nó bị ức chế.

(38:42) Đó, cho nên những điều kiện này ấy, Thầy nhắc nhở cho các con tu tập đó, các con sáng suốt nhận định. Thí dụ như, cái mình đáng xả thì mình xả. Bây giờ mình cần phải còn phải nghe, cần phải nghe những cái băng của Thầy giảng, thì khoan xả đã.

Còn bây giờ nghe nông nổi quá, chúng ta đem xả hết, nhưng mà trong tâm thì nó chưa có hiểu rõ được cái đường lối tu, mà bây giờ bỏ hết để mà cho giải thoát, thì coi chừng chúng ta bị ức chế. Còn bây giờ chúng ta đã đọc, rồi nghiên cứu kĩ lưỡng hết cách thức tu tập như thế nào, xong hết rồi, bây giờ chúng ta không cần thiết nữa rồi, chúng ta chỉ còn có thực hành thôi.

Cho nên nhất định là không đọc, trả hết kinh sách, băng giảng gì chúng ta không cần nghe nữa hết, dẹp hết hoàn toàn, để mà lo tu. Lúc bấy giờ chúng ta đã hiểu biết rất là sâu sắc tới đường lối chúng ta tu, chỉ cần nhờ có một vị người hướng dẫn chúng ta tu mà thôi. Cái người đó có kinh nghiệm, thì người ta chỉ sao mình làm như vậy thôi.

Còn bây giờ tôi không thèm đọc, tôi không thèm khát khao, ước muốn gì nữa hết, nghĩa là tôi đã nghiên cứu kĩ hết rồi. Cái này rõ ràng là tôi nghiên cứu cái này, là tôi phải rõ ràng là đức Phật đã dạy những cái điều này rất rõ. Tôi đặt trọn niềm tin, đây là lời của đức Phật dạy không phải là lời của Thầy nói suông, mà tất cả những cái điều mà Thầy viết ra đều là của lời của Phật dạy.

Khi mà đọc đã hiểu rồi, đặt trọn niềm tin rồi, thì dẹp sạch không đọc nữa để thực hành để sống. Bây giờ Thầy dạy như thế nào làm như thế nấy, thì chắc chắn cái sự tu tập nó sẽ, thời gian nó sẽ ngắn, nó nhanh chóng hơn, nó sẽ thu lại cái thời gian mà đức Phật đã xác định cho chúng ta cái thời gian, cho chúng ta biết là 7 ngày, 7 tháng và 7 năm, nó không dài lắm.

Nhưng mà sau khi mà tu, thì trước khi mà chúng ta, để mà chúng ta tu tập, thì chúng ta phải hiểu biết rõ. Bởi vì nếu mà chúng ta không hiểu biết rõ cái giáo pháp đó cho rõ ràng, thì bán tín, bán nghi, tới chừng mà nó gặp cái trường hợp xảy ra cho thế này, thế khác, thì chúng ta chới với, chúng ta mất niềm tin. Mà mất niềm tin thì nghĩ rằng cái này chắc không phải Phật, mà do Thầy thuyết giảng cái này không đúng.

(40:47) Do vì vậy mà khi mình nghiên cứu, nghiên cứu kỹ. Cho nên Thầy nghe, vợ chồng của Như Đức và Như Hạnh, khi được về ở Việt Nam, tập luyện ở đây hơn năm, mười ngày, thì khi mà trở về nước, thì hai người này đọc nghiên cứu lại kinh sách nguyên thủy rất kĩ, mà đọc lại bằng tiếng Anh.

Cho nên có một lúc, có gởi bức thư về hỏi Thầy, những cái danh từ mà tiếng Anh nó nói như vậy thì cái nghĩa của Hòa thượng Minh Châu dịch như thế này, theo con nghĩ thì nó không có giống nhau. Như vậy là cái nghĩ như thế nào là giống nhau thì xác định cho cái nghĩa đó, để cho tụi nó thấy rằng cái nghĩa đó nó đúng.

Còn Hòa thượng Minh Châu dịch như vậy, là cái nghĩa chung chung, cái danh từ để chỉ cái nghĩa chung chung, nó chưa đúng lắm. Cho nên Thầy nói cái nghĩa này, các con hiểu qua cái danh từ Anh này rất đúng. Các con hiểu nghĩa đó rất đúng, rất đúng để mà thực hành. Cho nên nó nghiên cứu kỹ, sau khi nghiên cứu kĩ thì cái niềm tin của nó nó thấy rằng đây là lời của Phật dạy, không phải của Thầy dạy đâu, các con hiểu điều đó.

Cho nên khi mà nó tin rồi đó, thì nó nỗ lực nó thực hiện. Thầy nghĩ rằng, nếu mà cả hai vợ chồng nó mà thực hiện với cái niềm tin sâu sắc, thì cái thời gian tu nó không lâu. Nó khó là khó cái giai đoạn đầu, là vì mình không biết cái này có đúng của Phật dạy hay không, hay là Thầy chỉ là tưởng ra mà Thầy viết, tưởng ra mà Thầy dạy, hay hoặc là Thầy tưởng ra Thầy nói đây là Phật nói.

Nhưng mà những cái gì mà Thầy dạy, thì có cái bài kinh của Phật đã chứng minh cho những cái điều Thầy dạy. Thí dụ như hồi nãy Thầy dạy, đức Phật dạy mình có 16 cái đề mục tu về Định Niệm Hơi Thở thường phải tác ý. Mà trong cái bài kinh mà đức Phật dạy về Định Niệm Hơi Thở thì đức Phật có dạy, Định Niệm Hơi Thỏ phải khéo tác ý, nếu mà tu về Định Niệm Hơi Thở thì thường xuyên phải khéo tác ý.

(42:36) Vậy thì trong cái câu đó đức Phật nói khéo tác ý là tác ý cái gì? Thì trong cái bài Định Niệm Hơi Thở đức Phật nói: "Quán ly tham, tôi biết tôi hít vô. Quán ly tham, tôi biết tôi thở ra", thì khéo tác ý câu đó, chứ đâu phải là khéo tác ý cái gì? Các con hiểu chỗ đó. Cho nên vì vậy mà chính đức Phật đã dạy và qua cái kinh nghiệm mà tu tập của Thầy, Thầy đã đạt được kết quả Thầy mới hiểu cái chỗ này đúng.

Còn các nhà học giả dạy tới đây, họ chỉ biết thầm thầm, chúng ta biết thở ra, thở vô, chứ còn không có hiểu biết trong cái quán ly tham, quán ly sân, quán vô ngã như thế nào, họ không hiểu. Cho nên họ không có dạy chúng ta nó một cách cụ thể như đức Phật đã dạy. Tại vì người ta không hiểu. Chớ còn người ta hiểu, thì người ta đâu có dạy như vậy.

Vì người ta là học giả người ta đâu có tu, cho nên người ta không hiểu là ông Phật nói sao kỳ. Mình biết hơi thở ra, biết hơi thở vô, để cho nó biết như vậy nó đi vào Định chớ. Còn bây giờ, cứ tác ý ra như vậy, thì nó có cái ý như vậy làm sao nó bất định làm sao. Nhưng mà không ngờ cái Định của Phật là cái chỗ ly tham, sân, si, chứ không phải là cái Định ở chỗ mà không vọng tưởng.

Đó, cho nên người ta không có hiểu, vì vậy mà người ta biến dần cái pháp của Phật nó thành cái tà pháp, nó không có đúng cái ý của Phật. Bây giờ Thầy mới dạy cho nó đúng trở lại thì người ta thấy, không biết Thầy kiến giải hay là như thế nào, hay sao đây? Nhưng mà cái chuyện mà Thầy đã làm được rồi thì tức là Thầy đã có cái kinh nghiệm rồi, Thầy mới nói, ờ Phật dạy như vậy là mình phải làm như vậy.

Thì bây giờ chúng ta thấy rõ ràng cái lời đức Phật nói nó cụ thể quá mà. Đó, khéo tác ý ra, thì Định Niệm Hơi Thở phải khéo tác ý. Nếu mà mình tu Định Niệm Hơi Thở thì mình phải khéo tác ý. Mà mình không khéo tác ý thì nó sẽ bị tưởng rồi.

Cho nên vì vậy mà trải qua một cái thời gian tu tập, thì các con nhớ cái mục đích của chúng ta sẽ đạt được là phải tâm ly dục ly ác pháp, phải ngăn ác diệt ác, sanh thiện, tăng trưởng thiện. Cho nên có người nói rằng Thầy dạy như vậy là bị chấp vào trong cái thiện, bởi vì cái thiện mà còn ác, thì chúng ta còn thấy chấp thiện.

Nhưng mà cái ác nó hết sạch thì cái thiện chúng ta còn cái chỗ nào cái đối đãi của nó đâu mà gọi là chấp thiện nữa. Khi nó đã sạch hết cái ác thì đâu còn cái đối tượng của ác nữa đối với thiện, thì như vậy thiện nó cũng đâu còn.

(44:46) Cho nên cuối cùng mới đầu thì chúng ta thấy, mình phải tăng trưởng, mình sanh thiện mà tăng trưởng thiện, coi như là bị dính vào thiện chứ gì? Nhưng mà cuối cùng thì không còn ác nữa, bởi vì hồi đó mình còn dính thiện là tại vì còn ác. Mà khi ác nó sạch rồi, thì thiện nó đâu còn cái gì nữa đâu mà thiện, bởi vì không ác thì nó đâu còn thiện nữa, cho nên cả thiện nó cũng mất. Nó là vậy.

Chúng ta hiểu được như vậy thì chúng ta thấy con đường tu của đạo Phật. Mới đầu thì chúng ta nghe ông Phật dạy "Ngăn ác, diệt ác, sanh thiện, tăng trưởng thiện", chúng ta, như vậy là ông Phật dạy chúng ta còn dính thiện. Còn Thiền Đông Độ dạy chúng ta không có dính cái thiện cái ác nào hết, cho nên hoàn toàn nó sạch trong.

Nhưng mà không ngờ nhờ cái thiện mà chúng ta diệt được cái ác, nhờ cái thiện mà chúng ta mới sống được an lành, mới được giải thoát. Nhưng mà cuối cùng cái ác nó sạch hết rồi thì cái thiện nó cũng đâu còn cái đối tượng của nó nữa đâu mà gọi là thiện, cho nên nó toàn thiện thì nó không còn có cái bị dính mắc cái chấp đó nữa.

Đó là những cái phương pháp và cách thức tu và cái sự suy nghĩ, để mà hiểu rõ được cái đường lối. Không khéo thì người ta sử dụng mà cái ngôn ngữ lý luận, thì mình không …​


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

92- TUỔI GIÀ CHỈ TU PHÁP XẢ

  92- TUỔI GIÀ CHỈ TU PHÁP XẢ, TUỔI TRẺ NÊN TU CÓ THỨ LỚP (00:00)  Phật tử : Hiện giờ, con không biết nên tu pháp nào nữa, nhờ Thầy tìm hộ d...