90- NƯƠNG VÀO THÂN HÀNH TRIỂN KHAI TRI KIẾN XẢ TÂM
(00:00) Trưởng
lão: Để trả lời cái phần mà của con hỏi về vấn đề đi kinh hành, mà lại
cái tâm nó lại tập trung ở trong bước đi và cái hơi thở. Bởi vì từ lâu tới giờ
chắc có lẽ là con đã tập nó quen rồi, cho nên khi đó nó theo cái hơi thở chậm của
con mà nó bước đi chậm.
Con tập như
bình thường, con đừng có chú ý ở trong hơi thở của con, mà con cũng đừng có chú
ý ở bước chân của con. Con nói đi là con cứ đi, đi bình thường thôi. Con đi như
là con quét sân, cũng như là con đi cái công việc gì vậy, chứ con đừng có nghĩ
rằng con đi là con tập trung nữa. Bởi vì bây giờ hễ con đi là con gom lại, tức
là nó gom lại bước chân thì nó gom lại hơi thở, cho nên con xả, cái đó thành
thói quen rồi.
Với mục đích
cái sự tu tập là để cái tâm của mình nó phóng khởi những cái niệm, rồi từ đó
mình mới triển khai cái sự hiểu biết của mình trên cái niệm đó, để mình biết nó
cái Dục Lậu, Hữu Lậu, Vô Minh Lậu hay hoặc là nó niệm nhân quả, hoặc là nó nằm ở
trong cái thức, kiết sử hay là Ngũ triền cái, để cho mình rõ được tất cả cái niệm
đó, mình hiểu được những cái niệm đó, mình không có dính mắc vào ở trong cái niệm
đó.
Như vậy,
hàng ngày mình mới tu tập để theo cái niệm khởi ra mà mình tu tập, chứ không phải
là mình chỉ biết có tỉnh thức không. Cho nên cái tỉnh thức không nó chỉ là vấn
đề phụ, mà chính cái niệm để triển khai cái trí tuệ của mình, mà gọi là tri kiến
giải thoát đó. Nó là cái vấn đề quan trọng cho cuộc đời tu hành của mình.
Bởi vì, đạo
Phật mang cái danh là đạo trí tuệ, mà mình không chịu triển khai trí tuệ, mà
mình cứ ức chế để hoàn toàn mình chỉ biết có đi hoặc thở không, thì nó không có
nghĩa lý.
Cho nên ở
đây người ta, vốn người ta sống độc cư là để làm gì? Là để người ta quá cô đơn.
Mà khi mà quá cô đơn, thì tâm chúng ta mới tuôn trào. Mà khi mỗi một tâm niệm
tuôn trào, thì chúng ta có sự tư duy, quán sét cái tâm niệm đó, để chúng ta làm
chủ được từng cái tâm niệm đó, và từ cái sự tư duy quán xét đó, nó tạo cho
chúng ta có cái trí tuệ, và cái trí tuệ đó nó giúp cho chúng ta tâm nó được an ổn,
ly dục, ly ác pháp.
Nếu mà chúng
ta không có trí tuệ, thì chúng ta không có ly dục, ly ác pháp được. Mà bây giờ
chúng ta nghĩ rằng chúng ta ức chế lại tâm mình không có cái niệm khởi thì mình
sẽ thanh tịnh, sự thật nó không thanh tịnh mà nó bị ức chế tâm. Cho nên cái sự
tu tập, như con về đây con tu tập, thì Thầy mới thấy đây là cái hành động mà đi
chậm như vậy đó là sai, không có đúng. Con hiểu không?
(02:35) Vì
vậy mà con lại bị kẹt ở trong cái hơi thở, vừa đi lại vừa thở, rồi biết thở nữa.
Cái tâm mà nó tập trung trong hai cái phần của cơ thể của mình, một hành động nội,
một hành động ngoại, nó làm cho cái ức chế tâm mình rất nhiều.
Vì vậy, cho
nên, nếu phần nhiều ấy mà cái người dạy chúng ta đi kinh hành, mà đi rất chậm,
để cố gắng tập trung từng cái bước đi, từng cái hành động của mình, thì nhiều
khi mình quá ức chế.
Cho nên,
trong kinh mà đức Phật dạy chúng ta định niệm hơi thở, tức là xuất tức - nhập tức,
thì đức Phật dạy chúng ta “Thở ra tôi biết tôi thở ra, thở vô tôi biết tôi thở
vô”. Nhưng trong lúc đó, chỉ khi nó vừa biết thở ra, thở vô thì quán ly tham,
quán ly sân, quán ly si. Chứ ông Phật ông ấy đâu có dạy chúng ta hoàn toàn chỉ
biết có hơi thở không đâu, mà ông kèm theo cho chúng ta ly tham, sân, si.
Khi mà đọc đến
cái lời kinh như thế này, chúng ta mới hiểu rõ ràng là đức Phật muốn dạy chúng
ta triển khai cái trí tuệ, để cái trí tuệ đó nó hiểu biết, để mà nó xả được cái
tâm của nó.
Cho nên, khi
mà chúng ta ngồi mà lại chúng ta nhiếp trong hơi thở, thì chúng ta sẽ có những
cái niệm khởi lên. Những cái niệm khởi lên đó, nó giúp cho chúng ta có cái sự
tư duy, suy nghĩ về cái niệm đó. Do đó chúng ta có những cái tri kiến, cái sự
hiểu biết. Cái sự hiểu biết đó nó giúp chúng ta xả cái tâm, ly cái tâm của
chúng ta. Cho nên vì vậy mà chúng ta tu đúng, thì chúng ta thấy cuộc sống của
mình nó an ổn, không có một cái ác pháp, một cái gì nó làm cho tâm mình động.
Còn mình tu không đúng thì cái tâm của mình nó sẽ dễ bị động và dễ bị ức chế và
nó rơi vào trạng thái tu sai.
Cho nên, nhiều
khi chúng ta không hiểu Phật pháp, mà chúng ta hiểu lầm lạc, thì chúng ta rất
là nguy hiểm.
Trong cái
bài kinh “Thân hành niệm” thì đức Phật dạy chúng ta theo cái hành động nội và
ngoại mà chúng ta tu tập.
Thì cái hành
động nội và cái hành động ngoại đó nó giúp cho chúng ta tỉnh thức mà thôi, để rồi
chúng ta mới quan sát được từng cái niệm của chúng ta, chứ không phải chúng ta
bắt buộc ức chế các niệm của chúng ta, không cho nó khởi niệm nào hết, thì như
vậy là chúng ta sai.
(05:00) Hôm
nay, thì con cố gắng con sửa lại, ngày mai thì Thầy cũng chịu khó Thầy kiểm lại.
Con đi nhanh hơn một chút, đừng có đi chậm.
Và vì vậy mà
khi đi nhanh hơn một chút đó, Thầy không bảo là quá nhanh, mà đi nhanh hơn cái
độ đi kinh hành của con hiện giờ, để cho cái tâm con nó rất tự nhiên. Và nó có
khởi những cái niệm thì con mới tư duy quán xét cái niệm đó, nó giúp cho cái
tri kiến. Tức là cái trí tuệ của con nó phát triển, Nó phát triển thì con sẽ xả
được tâm. Con ly dục, ly ác pháp.
Đó là cách
thức tu tập, như vậy nó mới có kết quả và nó mới có những cái hiệu quả tốt. Còn
đi chậm quá thì nó không tốt đâu.
Cho nên nghe
lời Thầy tập, thì một ngày nào đó con sẽ thấy cái trí tuệ của con rất nhẹ
nhàng. Và đồng thời cho nên chúng ta tu tập, chúng ta rất sợ, là khi cứ lặng lẽ
biết có một đối tượng, một hành động của nó, chúng ta rất sợ là vì lầm lạc ở
trong cái định tưởng. Cho nên phần nhiều là đức Phật dạy chúng ta phải tác ý
ra, tác ý theo cái hơi thở ra.
Thí dụ: Mình
nương hơi thở, mình tác ý “Tôi biết hơi thở, tôi đang biết hơi thở”, để cho
mình không có lặng lẽ mà biết cái hơi thở, mà còn có cái ý trí của mình
trên hơi thở. Cho nên vì vậy mà luôn luôn nó có sự tác ý ra, để giúp cho cái ý
thức của chúng ta luôn luôn ở trong cái sự chủ động, ý thức không bị mất ý thức.
Do như vậy
mà chúng ta thấy cái sự tu tập của chúng ta nó mới có kết quả, nó có cái tốt được.
Hôm nay thực
hành thì mấy con ngồi tốt rồi, nhưng mà có cái điều kiện là về vấn đề mà tập
trung trong cái hơi thở của mấy con thì mấy con nhớ kỹ, thì Thầy nhắc lại một lần
nữa, là khi chúng ta thở 5 hơi thở, đứng dậy đi kinh hành, rồi chúng ta đi kinh
hành một vòng, chúng ta ngồi lại. Nhưng đến khi chúng ta tu đến 30 phút, vừa đi
vừa ngồi, thì chúng ta thấy cái thời gian mà 30 phút vừa đi vừa ngồi mà chúng
ta thấy không có một cái tạp niệm nào xen vô, tức là không có cái niệm nào xen
vô trong khi đi, khi ngồi. Như vậy là chúng ta thôi không tu pháp này nữa.
Nghĩa là
chúng ta tu khoảng 1 tuần hay là 2 tuần. Cao lắm là 1 tháng, chúng ta đã thực
hiện được ở trong cái pháp mà 5 hơi thở, đi kinh hành 1 vòng. Do đó sau khi
chúng ta thấy không có niệm vọng tưởng xen vào ở trong cái khoảng thời gian 30
phút mà chúng ta vừa 5 hơi thở, vừa đi kinh hành không có vọng tưởng, thì chúng
ta xả nó, chúng ta không tu. Nhưng mà khi nào mà có bị hôn trầm thì chúng ta
dùng nó, chúng ta phá hôn trầm, mà không có thì thôi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét