70-XẢ TÂM TRẠO HỐI
(52:00) Khi
vị Tỳ Kheo đã gột rửa hết hôn trầm thùy miên thì vị ấy đặt niệm trạo cử, hối tiếc
trước mặt, quán xét cho thấu đáo, tường tận; sống tâm không còn trạo cử, hối tiếc;
từ bỏ trạo cử, hối tiếc; sống với nội tâm trầm lặng, thanh thản, nhẹ nhàng,
luôn luôn hân hoan, vì thế lòng từ mẫn thương yêu tất cả muôn loài chúng sanh,
chỗ nào cũng có tâm Từ, Bi, Hỷ, Xả biến mãn khắp cùng, nhờ thế trạo cử, hối tiếc
mới quét sạch, mới gột rửa hết.
Đây là
giới đức thứ bảy của vị ấy trong giới luật của Đức Phật.
Đó thì, cái
trạo cử. Trạo cử là cái gì? Mà hối tiếc là cái gì?
Trạo cử là
cái tâm lăng xăng nghĩ cái này đến cái kia, nó liên tục, Phật gọi nó là tùy
miên. Tùy miên chớ không phải thùy miên. Thùy miên là ngủ còn tùy miên là nó
liên tục.
Trạo cử là
có cái dòng tư tưởng nó liên tục nó nhớ cái này, nó nhớ đến cái kia, nó nhớ đến
cái nọ. Người nào mà có độc cư thì mới thấy được cái trạo cử.
Rồi nó hối
tiếc hồi nhỏ mình làm cái này, cái kia, cái nọ, rồi làm cho cha mẹ buồn, làm
cho anh em giận, làm cái này cái kia nó nhớ ra hết! Đó là nó tùy miên theo cái
trạo cử, theo cái dòng tư tưởng của nó gọi là trạo cử đó.
Vì vậy cho
nên khi mà có cái dòng tư tưởng mà trạo cử như vậy, nó hối tiếc như vậy đó, thì
chúng ta phải đặt cái niệm, quán xét nó từ đâu mà nó sanh ra.
Nó từ ở đâu
mà sanh ra? Nó ở trong những cái quá khứ, cái sự kiện đã xảy ra ở trong quá khứ,
nó thường thường nó trào dâng lên một cách rất là tràn trề, nó không bao giờ dứt.
Cho nên có lần
Minh Tông nói với Thầy là sống độc cư rồi chúng ta mới thấy nó tuôn tràn, nó
tuôn tràn riết mãi, nó tuôn tràn sạch hết rồi thì nó mới hết tuôn tràn. Cho nên
do vì vậy đó mà chúng ta biết rằng cái độc cư làm cho cái tâm trạo cử chúng ta
nó tuôn tràn sạch.
Còn ở đây ớ
Đức Phật lại phòng ngừa, chúng ta đặt cái niệm cho nó, rồi chúng ta quán xét
cái trạo cử này, cái hối tiếc này đó, mà người ta dùng cái danh từ là trạo hối:
Nó vừa khởi lên mà vừa là hối hận ở trong đó, nó vừa hối tiếc cái này, hối tiếc
cái kia.
(54:15) Như
trước kia đó mình làm sĩ quan, tướng tá đồ, bây giờ ở trong cái chế độ Xã Hội
Chủ Nghĩa thì mình chỉ là làm cái thằng xích lô vậy thôi, thì nghe nó buồn tủi,
nó hối tiếc hồi mình lên voi đó, mình ra lệnh, mình sai thằng này, thằng kia, kẻ
hầu, người hạ đầy đủ, la một tiếng là ai cũng chạy mù. Còn bây giờ đi ra đường
nhiều cái bà mà chửi xiên chửi xỏ mình đủ cách hết, mà cũng hổng dám nói họ nữa.
Cho nên những
cái nỗi mà nuối tiếc lại cái thời mà vàng son của mình nó làm cho mình đau
lòng, làm cho mình khổ sở. Cái tư tưởng đó nó tuôn tràn ra, cái tư tưởng đó gọi
là trạo cử, hay hoặc là trạo hối, hay là trạo cử hối tiếc.
Vì vậy mà
chúng ta tu tập để cho nó không còn cái trạo cử hối tiếc đó nữa, thì chúng ta
phải quán xét tường tận những cái trạo cử hối tiếc đó từ đâu sanh ra? Nó có thật
hay là không? Hay hoặc là một cái nhân quả nào đó mà chúng ta phải trả với một
cái giá rất đắt? Hay hoặc là chúng ta phải hưởng một cái thời vàng son nào đó
là hết phước rồi thì bây giờ chúng ta nó phải trở về vị trí quá là khổ sở như
thế này?
Trước kia
mình giàu sang, bây giờ qua giải phóng rồi, mình không còn, hai bàn tay trắng
không, mà mình luôn luôn mình cứ hối tiếc lại những cái chuyện vàng son của mình
giàu có hồi trước, bây giờ mình đâm ra mình đau khổ thì tức là mình quá ngu si!
Cho nên mình
quán xét, vì vậy cho nên mình thấy đó là cái luật nhân quả.
Người ta
nói: “Không ai giàu ba họ mà cũng không ai khó ba đời” - thì đó là nhân quả,
cho nên cái câu tục ngữ nói vậy là đúng chớ không có sai được. Cho nên đâu có
ai mà giàu hoài được, mà cũng đâu có ai mà nghèo hoài, thì có lúc lên voi, có
lúc xuống chó chớ!
Do cái chỗ
đó chúng ta chỉ an ủi chúng ta, nhưng tâm trạng của con người khó mà hết cái trạo
cử, hối tiếc này. Vì vậy đó mà đạo Phật dạy chúng ta phải quán xét, quét sạch
cái trạo cử, hối tiếc ra khỏi cái tâm tư của chúng ta.
Nhờ cái sự trau dồi như vậy đó thì chúng ta mới gột rửa sạch hết cái trạo cử hối tiếc. Nó là cái giới đức thứ bảy của sự tu tập của chúng ta. Nó không phải thường đâu, nó không phải dễ đâu, cho nên phải nỗ lực tu tập ở trong cái Định Vô Lậu chúng ta mới quét sạch được cái trạo cử, hối tiếc này.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét