52- CÁC GIAI ĐOẠN XẢ NIỆM VỌNG TƯỞNG
(01:04:25) Tu
sinh 2: Cho con hỏi thêm về cái vấn đề xả tâm đó thưa Thầy. Thí dụ như triển
khai tri kiến giải thoát. Thí dụ như là nó khởi những cái niệm, mà thí dụ như
cái niệm ở nhà, mà cái niệm trước đây nó thường làm cho mình dày vò, làm cho
mình thấy khổ, mà bây giờ nó cũng hiện ra, nhưng mà mình cũng giải tỏa được niệm
đó bằng cái tâm nó tha thứ, hay là buông xả gì đó không biết có đúng không?
Trưởng
lão: Đúng! Không sao hết. Nó khởi niệm tức là con người mình phải có niệm
chứ, ý thức là phải có niệm chứ! Mà niệm nó có hại gì đâu mà lại diệt nó làm
chi! Các con làm xúc phạm các con cái gì đâu? Nó làm cho con đau khổ cái gì
đâu? Thì mặc nó. Nó niệm gì nó niệm chứ ăn thua gì đâu? Tâm càng niệm tao cũng
không sợ nữa, phải không?
Nhưng mà
mình đừng có khởi niệm. Do mình mượn cái giai đoạn đó mình khởi niệm để nhớ
nhà, nhớ cửa, nhớ vợ, nhớ con, nhớ cái này, nhớ cái kia. Tôi hồi đó tôi ở cái
nhà đó, tôi làm cái khu vườn, bây giờ không biết vườn đó ra làm sao? Cây trái
như thế nào? Dẹp cái này đi! Ở đó ai lo làm ăn chứ tôi bây giờ tôi đi tu rồi
tôi không có biết cái thứ này nữa. Dẹp hết! Cho nó dứt khoát, chứ không khéo nó
cứ dính mắc hoài, không được!
Nó cho mình
có niệm rồi mình cứ khởi niệm thì không được. Mình có niệm tự nó khởi ra thì nó
khởi ra, mình không có cần phải dừng nó hay làm gì. Kệ nó! Rồi nó khởi ra rồi
lát nó hết niệm, vậy thôi. Chứ mình đừng có khởi nối đuôi theo, đừng tiếp theo,
tiếp tục thì không được!
Tu sinh
2: Thưa Thầy, có nghĩa là Thầy dạy là cái niệm nó tới thì mình để tự nhiên
nó hiện ra, mình giải tỏa cái niệm đó đi chớ không phải mình tự khởi ra.
Trưởng
lão: Mình không có khởi ra.
Tu sinh
2: Cái thứ hai nữa là thí dụ nó khởi ra mình giải tỏa được rồi nhưng sau
đó nó cứ tới nó lui hoài, làm sao mình đuổi nó đi luôn?
Trưởng
lão: Nó tới nó lui thì mình không cần đuổi. Tự nó tới lui rồi thời gian
sau nó đi mất à! Chớ con đuổi nó rồi bắt đầu bây giờ các con dính vô trong pháp
đuổi đó.
Tu sinh
2: Con thấy có cái niệm đó lúc đầu thì nó cũng làm cho mình khó khăn lắm,
sau rồi mình giải tỏa. Sau con thấy nó được rồi thì nó lại tới nữa. Có thể mình
giải tỏa chưa hết hay làm sao đó?
Trưởng
lão: Tại coi như là nó không giải tỏa, vì nó bị cái pháp giải tỏa của con,
thành ra nó nương vào đó nó tới lui viếng con hoài. Con đừng có dùng pháp nào nữa
hết: “Mày tới thì tới tao không dính mắc vào mày nữa”, thì nó đến
không làm gì được con nữa thì nó đi mất. Nó không tới nữa. Bởi vì mấy con tu
chưa tới chỗ này nên mấy con không biết có phải vậy không?! Sợ nó tới lui hoài
mới chết mình chớ, phải không?
Thầy nói, mấy
con cứ nỗ lực mấy con tu đi. Nó tới tới mình đừng có diệt nó. Đừng có diệt niệm
nào hết, cứ để nó tự nhiên đi, rồi nó sẽ hết.
(01:07:32) Mới
đầu thì niệm mình nhiều lắm, buộc lòng Thầy phải cho cái câu tác ý: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, để nhắc cho cái niệm nó lặn xuống.
Nhưng mà sau này mấy con tu lâu rồi, mấy con đừng có nhắc. Nhắc mấy con sẽ kẹt ở
trong cái niệm, cái niệm bất động tâm, thanh thản, an lạc, vô sự nữa. Nó dính
đó! Mà nó không có cái niệm đó thì nó có niệm. Do đó mà mấy con xả luôn. Cho
mày khởi cái gì thì khởi: “Tao chẳng dính mắc cái niệm nào hết”. Nó
khởi một thời gian sau nó hết luôn hà!
Đừng có dùng
cái gì mà phá cái niệm của mấy con hết. Để nó trở thành cái tri kiến giải thoát
của con, không phải quý sao? Trời đất ơi, mình có cái niệm mình mừng chớ! Có
cái trí tuệ mình mừng chớ. Có cái trí tuệ mình triển khai nó theo cái chiều hướng
giải thoát thôi. Để cho nó đừng có dẫn dắt mình theo cái chiều mà dục lạc của
thế gian. Có vậy thì mấy con sẽ được giải thoát hoàn toàn.
Tu sinh
2: Kính thưa Thầy, có nghĩa là cái niệm nó khởi ra, mình hướng nó về cái
hướng giải thoát, theo chiều hướng vậy đó, hướng buông xả, chứ đừng có để theo
những gì hướng theo đời, hay là bình thường hay là…
Trưởng
lão: À, mới đầu thì con vậy. Sau đó con chẳng có thèm hướng cho nó thường
gì nữa hết. Nó tới, nó lui con riết rồi nó đi mất. Mà con hướng, con muốn cho
nó thường thì coi chừng nó cứ tới, nó tới nó lui hoài, thăm con hoài ấy.
Tu sinh
2: Tại con thấy Thầy dạy là có niệm nào khởi lên mình xả hết.
Trưởng
lão: Thì đó mới đầu con!
Tu sinh
2: Nhưng mà có những cái niệm mới đầu con thấy dùng cái tri kiến giải
thoát xả nó khó khăn quá, con mới dùng tác ý tâm bất động thì nó nhẹ hơn.
Trưởng
lão: Thì đó, nó nhẹ hơn, nó mau hơn, nó nhanh gọn hơn.
Tu sinh
2: Vậy được không Thầy?
Trưởng
lão: Được, mới đầu thì phải tu vậy! Nhưng mà tu một thời gian phải dẹp, bằng
không nó dính pháp.
Tu sinh
2: Con xin cảm ơn Thầy!














