Thứ Năm, 29 tháng 6, 2023

52- CÁC GIAI ĐOẠN XẢ NIỆM VỌNG TƯỞNG

 

52- CÁC GIAI ĐOẠN XẢ NIỆM VỌNG TƯỞNG

(01:04:25) Tu sinh 2: Cho con hỏi thêm về cái vấn đề xả tâm đó thưa Thầy. Thí dụ như triển khai tri kiến giải thoát. Thí dụ như là nó khởi những cái niệm, mà thí dụ như cái niệm ở nhà, mà cái niệm trước đây nó thường làm cho mình dày vò, làm cho mình thấy khổ, mà bây giờ nó cũng hiện ra, nhưng mà mình cũng giải tỏa được niệm đó bằng cái tâm nó tha thứ, hay là buông xả gì đó không biết có đúng không?

Trưởng lão: Đúng! Không sao hết. Nó khởi niệm tức là con người mình phải có niệm chứ, ý thức là phải có niệm chứ! Mà niệm nó có hại gì đâu mà lại diệt nó làm chi! Các con làm xúc phạm các con cái gì đâu? Nó làm cho con đau khổ cái gì đâu? Thì mặc nó. Nó niệm gì nó niệm chứ ăn thua gì đâu? Tâm càng niệm tao cũng không sợ nữa, phải không?

Nhưng mà mình đừng có khởi niệm. Do mình mượn cái giai đoạn đó mình khởi niệm để nhớ nhà, nhớ cửa, nhớ vợ, nhớ con, nhớ cái này, nhớ cái kia. Tôi hồi đó tôi ở cái nhà đó, tôi làm cái khu vườn, bây giờ không biết vườn đó ra làm sao? Cây trái như thế nào? Dẹp cái này đi! Ở đó ai lo làm ăn chứ tôi bây giờ tôi đi tu rồi tôi không có biết cái thứ này nữa. Dẹp hết! Cho nó dứt khoát, chứ không khéo nó cứ dính mắc hoài, không được!

Nó cho mình có niệm rồi mình cứ khởi niệm thì không được. Mình có niệm tự nó khởi ra thì nó khởi ra, mình không có cần phải dừng nó hay làm gì. Kệ nó! Rồi nó khởi ra rồi lát nó hết niệm, vậy thôi. Chứ mình đừng có khởi nối đuôi theo, đừng tiếp theo, tiếp tục thì không được!

Tu sinh 2: Thưa Thầy, có nghĩa là Thầy dạy là cái niệm nó tới thì mình để tự nhiên nó hiện ra, mình giải tỏa cái niệm đó đi chớ không phải mình tự khởi ra.

Trưởng lão: Mình không có khởi ra.

Tu sinh 2: Cái thứ hai nữa là thí dụ nó khởi ra mình giải tỏa được rồi nhưng sau đó nó cứ tới nó lui hoài, làm sao mình đuổi nó đi luôn?

Trưởng lão: Nó tới nó lui thì mình không cần đuổi. Tự nó tới lui rồi thời gian sau nó đi mất à! Chớ con đuổi nó rồi bắt đầu bây giờ các con dính vô trong pháp đuổi đó.

Tu sinh 2: Con thấy có cái niệm đó lúc đầu thì nó cũng làm cho mình khó khăn lắm, sau rồi mình giải tỏa. Sau con thấy nó được rồi thì nó lại tới nữa. Có thể mình giải tỏa chưa hết hay làm sao đó?

Trưởng lão: Tại coi như là nó không giải tỏa, vì nó bị cái pháp giải tỏa của con, thành ra nó nương vào đó nó tới lui viếng con hoài. Con đừng có dùng pháp nào nữa hết: “Mày tới thì tới tao không dính mắc vào mày nữa”, thì nó đến không làm gì được con nữa thì nó đi mất. Nó không tới nữa. Bởi vì mấy con tu chưa tới chỗ này nên mấy con không biết có phải vậy không?! Sợ nó tới lui hoài mới chết mình chớ, phải không?

Thầy nói, mấy con cứ nỗ lực mấy con tu đi. Nó tới tới mình đừng có diệt nó. Đừng có diệt niệm nào hết, cứ để nó tự nhiên đi, rồi nó sẽ hết.

(01:07:32) Mới đầu thì niệm mình nhiều lắm, buộc lòng Thầy phải cho cái câu tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, để nhắc cho cái niệm nó lặn xuống. Nhưng mà sau này mấy con tu lâu rồi, mấy con đừng có nhắc. Nhắc mấy con sẽ kẹt ở trong cái niệm, cái niệm bất động tâm, thanh thản, an lạc, vô sự nữa. Nó dính đó! Mà nó không có cái niệm đó thì nó có niệm. Do đó mà mấy con xả luôn. Cho mày khởi cái gì thì khởi: “Tao chẳng dính mắc cái niệm nào hết”. Nó khởi một thời gian sau nó hết luôn hà!

Đừng có dùng cái gì mà phá cái niệm của mấy con hết. Để nó trở thành cái tri kiến giải thoát của con, không phải quý sao? Trời đất ơi, mình có cái niệm mình mừng chớ! Có cái trí tuệ mình mừng chớ. Có cái trí tuệ mình triển khai nó theo cái chiều hướng giải thoát thôi. Để cho nó đừng có dẫn dắt mình theo cái chiều mà dục lạc của thế gian. Có vậy thì mấy con sẽ được giải thoát hoàn toàn.

Tu sinh 2: Kính thưa Thầy, có nghĩa là cái niệm nó khởi ra, mình hướng nó về cái hướng giải thoát, theo chiều hướng vậy đó, hướng buông xả, chứ đừng có để theo những gì hướng theo đời, hay là bình thường hay là…​

Trưởng lão: À, mới đầu thì con vậy. Sau đó con chẳng có thèm hướng cho nó thường gì nữa hết. Nó tới, nó lui con riết rồi nó đi mất. Mà con hướng, con muốn cho nó thường thì coi chừng nó cứ tới, nó tới nó lui hoài, thăm con hoài ấy.

Tu sinh 2: Tại con thấy Thầy dạy là có niệm nào khởi lên mình xả hết.

Trưởng lão: Thì đó mới đầu con!

Tu sinh 2: Nhưng mà có những cái niệm mới đầu con thấy dùng cái tri kiến giải thoát xả nó khó khăn quá, con mới dùng tác ý tâm bất động thì nó nhẹ hơn.

Trưởng lão: Thì đó, nó nhẹ hơn, nó mau hơn, nó nhanh gọn hơn.

Tu sinh 2: Vậy được không Thầy?

Trưởng lão: Được, mới đầu thì phải tu vậy! Nhưng mà tu một thời gian phải dẹp, bằng không nó dính pháp.

Tu sinh 2: Con xin cảm ơn Thầy!


Thứ Ba, 6 tháng 6, 2023

51-BA PHÁP TU TẬP XẢ TÂM THEO TỪNG GIAI ĐOẠN

 

51-BA PHÁP TU TẬP XẢ TÂM THEO TỪNG GIAI ĐOẠN

(53:47) Trưởng lão: Thì hôm nay mấy con ráng tu, nghe lời Thầy ôm duy nhất một pháp Tác Ý, bất cứ có một ác pháp nào làm tâm các con động thì các con nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Tất cả đều là nhân quả.”

Cho nên vừa rồi cái bài thi thì Thầy hỏi pháp xả tâm nào, những người còn sống trong gia đình mà pháp xả tâm nào? Sẽ ghi ra cho Thầy. Không có pháp xả tâm nào hết. Mà các con thì nào là “nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng” là sai hết, không đúng đâu. Tức là nhân quả đó mấy con, pháp Nhân Quả. Cái đầu óc mà chúng ta thấy nhân quả, mọi chuyện xảy ra là chúng ta xả được tâm. Bởi vì nhân quả mà, mình có gieo nhân đó thì mới có ác pháp đó, cho nên mình vui vẻ chấp nhận, cứ thấy nhân quả.

Bây giờ mấy con làm mấy người Phật tử sống trong gia đình cứ thấy nhân quả mấy con, đừng thấy gì hết đó là pháp đầu tiên của mấy con tu tập. Và nếu thấm nhuần được cái pháp đó mà khi có đủ duyên mà mấy con đến chùa thì mấy con sẽ tu pháp khác dễ, giải thoát rồi mấy con. Tại vì cái pháp Nhân Quả nó giúp tâm mấy con bất động, an ổn rồi, không còn đau khổ nữa.

(55:08) Rồi vào đây Thầy cho một cái thất thì mấy con sẽ tu khác không còn tu giống nhau nữa. Nghĩa là bước vào đây là qua cái pháp thứ hai. Pháp thứ hai không phải là nào là Tứ Niệm Xứ, nào là Tứ Chánh Cần ngăn ác - diệt ác, không phải đâu mấy con. Pháp thứ hai rất đơn giản: “Thấy lỗi mình, không thấy lỗi người”. Khi mấy con mới vào mà, người ta cho mấy con cái chỗ ở, ai làm gì thì làm, cứ thấy lỗi mình, đừng thấy lỗi người khác, thì mấy con được giải thoát ngay liền, có phải không mấy con? Không cần tu pháp nào khác, không có cần tu hơi thở này kia hết.

Ngồi, thí dụ như nó không có gì hết, ngồi xét coi suốt ngày hôm qua từ sáng tới giờ, coi tâm mình nó có những cái ác pháp gì chưa? Xét lại coi một cái ngày qua, hoặc là buổi qua rồi, cứ coi nó có những cái chướng ngại pháp gì, nó có những ác pháp gì, để rồi mình cứ xét lỗi mình mà, hễ mình thấy, mình có lỗi thì cứ xả, đừng có ngồi đây mà xét lỗi người khác, không được, mà xét lỗi mình.

Thì mấy con cứ xét lỗi mình đi, mấy con thấy: “À! Buổi sáng này mày có hơi to tiếng đó. Mai mốt chừa nghe, đừng có nói to tiếng nữa”, mà mình nhắc vậy thì chiều mình không còn nói to tiếng. Các con thấy chưa? Chính đó là thấy lỗi mình. “Bữa nay tức quá la nó một tiếng” hoặc là chê “nấu ăn gì mà dơ quá, lặt rau không sạch”, tức là mình thấy lỗi người khác, không thấy lỗi mình. Cho nên do đó, thấy lỗi mình chứ đừng thấy lỗi người, và cứ như vậy các con thấy lỗi mình để mấy con sửa lần, mình trở thành người giải thoát hoàn toàn.

Hồi nãy pháp đầu tiên là Thấy Nhân Quả mấy con, cái pháp thứ hai là Thấy lỗi mình không thấy lỗi người. Các con thấy chưa? Pháp của Phật nó có trình tự như vậy đó, để chúng ta giải thoát mà, các con hiểu chưa?

(57:17) Nhưng mà khi mấy con được nhập thất, thì pháp thứ ba là Độc cư: sống phòng hộ mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý. Lúc nào tai nó nghe kêu nó vô, mắt nó thấy kêu nó vô, ý nó khởi nghĩ biểu “nghĩ vô hơi thở đừng có nghĩ bậy bạ”, cứ lôi nó vô, phòng hộ nó mà. Ngày ngày ngồi phòng hộ nó riết thì ảnh vô anh ở trên Tứ Niệm Xứ. Có phải không mấy con? Pháp thứ ba là phòng hộ chứ gì, mấy con hiểu pháp chưa?

Nghĩa là mấy con tu nhân quả rồi. Chứ bây giờ mấy con gộp bốn, năm pháp mấy con tu một lượt thì chắc chắn là nó lộn xộn hết. Nghĩa là bây giờ mấy con đang hoàn cảnh của mấy con, đang sống trong gia đình thì tu nhân quả. Có phải không? Bây giờ mấy con đủ duyên đến đây, nghĩa là vừa tu Nhân quả mà vừa tu Thấy lỗi mình không thấy lỗi người thì nó lộn xộn. Cứ tu nhân quả, cho nó thấm nhuần nhân quả thôi.

Tức là hoàn cảnh nào, mấy con cũng thấy nhân quả. Khi nào mấy con đến đây thì mấy con sẽ tu pháp khác, các con hiểu chưa? Vậy nó mới chuyên môn chứ, nó đi vào cái sự giải thoát thật sự. Chừng nào mà Thầy thấy ở đây bây giờ mấy con phòng hộ mắt - tai - mũi - miệng - thân - ý của mấy con được rồi, nó quay vô rồi, bắt đầu mấy con thấy khắp toàn thân của mấy con, thì bắt đầu tới giai đoạn của mấy con là tu Tứ Niệm Xứ. Bảy ngày chứng đạo đó mấy con. Phải không? Nó đâu có lâu đâu, mà tu đúng. Đầu mấy con có một pháp rõ ràng, tu trên từng pháp từng pháp rõ ràng mà.

Bây giờ sống ở trong gia đình cứ ngồi tu Tứ Niệm Xứ, trời đất ơi! Tu vậy làm sao có được. Bây giờ sống ở trong gia đình, chuyện này, chuyện nọ kia, không thấy nhân quả, mà thấy lỗi mình, trời đất ơi, ở trong gia đình mình chắc nó đè đầu mình xuống à. Bởi vì mình thấy lỗi mình không, cho nên không dám nói ai hết, nó đè đầu mình. Còn thấy nhân quả mình nhịn, nhưng mà biết nhân quả rõ ràng chứ không phải đè đầu mình được đâu, bởi vì nhân quả nó toàn đòi hỏi ở trí tuệ, mình chuyển đổi nhân quả bằng cách là mình tuy không cãi cọ không nói, nhưng những điều đúng, điều sai mình phải chỉnh đốn. Nó khác mấy con. Còn thấy lỗi mình không thấy lỗi người tức là tiêu cực, quá tiêu cực rồi.

(59:33) Cho nên Thầy nói vô trong chùa rồi mới tiêu cực chứ ở ngoài tiêu cực chúng đè đầu mình chứ ở đó. Có đúng không mấy con thấy, Phật pháp dạy đâu ra đó mấy con. Không biết cách cho nên ở ngoài cũng nói tôi cũng thấy lỗi tôi không thấy lỗi ai hết, trời đất ơi! chết rồi, không được.

Còn ở trong gia đình của mình mà tối tôi cũng ngồi tu Tứ Niệm Xứ trên thân quán thân, trời đất ơi! Tu cao quá vậy rồi, làm sao mà thành Phật nổi, các con hiểu chưa?

Cho nên Thầy dạy Phật pháp có từng phương pháp để tu tập giải thoát, chứ không phải muốn tu pháp nào tu đại. Cho nên mà khi mà Thầy cho cái bài thi thử, thật ra quý cô, quý thầy nắm không có được Pháp, nói lung tung. Trời đất ơi! Không có biết pháp nào mình tu trong giai đoạn nào, giai đoạn nào, cho nên nó không thấm nhuần. Pháp nào cũng biết hết, nói thì pháp nào cũng rành hết nhưng mà cuối cùng không có pháp nào chuyên môn.

Chuyên môn nó mới giỏi. Ông thợ mộc mà chuyên môn ông bào nó thẳng băng, còn ông thợ mộc mà không chuyên môn bào cà khớp, cây hư hết trơn có phải không? Cái gì chuyên môn thì người ta làm nó khéo, còn không chuyên môn là không khéo.

Một cái ông họa sĩ vẽ chưa chuyên môn vẽ mặt Thầy như thế này ông vẽ méo xẹo à, có phải không? Bởi vì có chuyên môn đâu mà vẽ hay được, vẽ đâu có đúng được. Cho nên, mình đi vào con đường của đạo Phật là pháp nào phải tu chuyên pháp đó, cái giai đoạn đó phải tu chuyên giai đoạn đó, chứ không phải tu lung tung.

(01:01:12) Hôm nay Thầy nhắc nhở cho mấy con nhớ kỹ, không phải đụng pháp nào tu mà nghe ở trong kinh sách Thầy giảng, kinh sách nói như vậy chứ, nói hết chứ không lẽ nói rồi dấu. Có phải không? Kinh thì người ta viết ra người nói hết bao nhiêu pháp người ta nói hết. Mình đọc hết rồi bắt đầu, nghe pháp cao chừng nào lại muốn tu mau, còn nghe pháp thấp lại bỏ chứ không muốn tu nữa chứ.

Tham quá tham! Có phải không? Hoàn cảnh của mình đang ở trong gia đình, mà tối ráng thức dậy để rồi tu Tứ Niệm Xứ, thì Thầy nói thật mấy con tham ghê lắm, muốn làm Phật sớm, Phật không thể nào được.

Nhớ những lời Thầy dạy rất kỹ. Thôi đến đây thôi nhá, Thầy về. Mấy con còn thưa hỏi điều gì nữa mấy con?

Bây giờ mấy con yên tâm nghe Thầy mà tu thôi, có gì đâu, cần gì phải hỏi. Cái gì mấy con hỏi Thầy cũng biết bị nhân quả hết chứ không có gì trật. Thầy dạy rồi, bây giờ có hỏi gì Thầy cũng nói đây là nhân quả thôi có gì, có phải đúng không? Học rồi bây giờ trong đầu mới nghĩ ra nhân quả là thế nào thế nào để mình thanh lọc nó nè.


50-XẢ NIỆM VỌNG TƯỞNG BẰNG TRI KIẾN NHÂN QUẢ

 

50-XẢ NIỆM VỌNG TƯỞNG BẰNG TRI KIẾN NHÂN QUẢ

(1:14:30) Tu sinh 3: Con thưa Thầy! Xin Thầy chỉ cho con biết nên tập như thế nào ạ?

Trưởng lão: Bây giờ thì, trong cái giai đoạn đầu tiên này thì con bắt đầu con tu tập. Mặc dù là con vô đây con được ở trong thất tu. Nhưng mà con đừng có ức chế cái vọng tưởng của con. Con để cho cái vọng tưởng của con nó khởi. Nhưng mà mỗi cái niệm mà khởi ra thì con thấy đây là nhân quả. Cái niệm nào bất cứ cái niệm nào nó khởi ra. Nó nhớ về gia đình, nó lo cái chuyện gì đó. Đây là nhân quả. Hãy buông xuống đi! Phải trả cái nhân quả này cho xong. Các con chỉ cần lý luận với nó vậy thôi, cái niệm đó nó sẽ tan. Thì có cái niệm khác đến. Vẫn như vậy. Cứ như vậy con tiếp tục tu để giữ tâm con bất động.

Nghĩa là mình luôn luôn mình tác ý như vậy thì cái tâm mình sẽ bất động. Nhưng mà không phải giữ bất động. Nghĩa là bây giờ có niệm thì mình biết đây là nhân quả. Nếu không nhân quả sao lại có cái niệm này. À, bây giờ con lo bây giờ thí dụ nhớ về cha mẹ của mình. Đây là ái kiết sử. Nhưng mà cái người làm cha mẹ, mà sanh mình ra nếu mà không nhân quả làm sao làm cha mẹ mình được? Cho nên mình phải hiểu. Con phải rèn luyện cái tri kiến nhân quả của con nó thông suốt từng cái tâm niệm của con trong cái nhân quả thì con mới xả hết được. Xả tâm trong cái giai đoạn đầu.

Bây giờ ở đây mấy con cũng vậy, con cũng vậy. Khi mà từng cái niệm mình nó nhiều quá. Có vọng tưởng nhiều quá. Mỗi một buổi sáng hay tới chiều mà tính ra nó có từ hai mươi đến cả trăm cái niệm khởi thì hãy tập, hãy tập thấy nhân quả. Chứ không có còn ức chế nó nữa. Con thấy bằng tri kiến để xả tâm, thì nó thành tựu, coi như trở về với cái đầu tiên của chúng ta bằng cái tri kiến nhân quả. Thì nó mới mong được giải thoát. Đó thì mấy con nhớ. Nhân quả nó quan trọng vô cùng.

(1:16:52) Bởi vì con người mà sinh ra đó là do nhân quả. Nếu không nhân làm sao có quả. Nếu không có nhân mà gieo cái nhân thì làm sao chúng ta lại sanh ra làm con người? Cái nhân của nó như thế nào? Các con thấy nhân quả. Cái nhân nếu mà chúng ta không có cái tâm dục, không bao giờ có nhân quả đi tái sanh luân hồi. Thì cái dục do cái tâm dục, tâm ham muốn của chúng ta thế này thế khác đủ loại chứ không phải là chỉ có sắc dục đâu. Nhưng mà trong cái sắc dục nó có cái dục. Các con hiểu không? Cho nên mới khiến cha mẹ từ cái người xa lạ gặp nhau để thương nhau để thành vợ chồng.

Từ cái tâm mà dục của mình đó. Nó tương ưng với hai cái người này. Cho nên hai người này mới thành vợ chồng. Thì không ngờ là cái dục của mình lại trở thành đứa con. Nó phải có nhân đó chứ. Cho nên cái quả mấy con có thân mà ngồi đây, đều là do cái quả. Quả của ái dục. Nếu mà không có ái dục làm sao có mấy con? Mình phải xét được cái nhân quả rõ ràng. Cho nên mỗi mỗi cái đều là nhân quả, thấy biết dừng lại ở đây…​ Thí dụ như khởi cái tâm sắc dục. Dừng lại ở đây không có nhân sắc dục thì làm sao mà có tái sanh luân hồi được mấy con? Các con hiểu không? Mình chấm dứt rồi. Còn mình để đi tiến tới. Tiến tới thì bắt đầu bây giờ mới có vợ có con, có chồng có con mới đẻ ra cả đám. Mới khổ đau đó! Các con thấy chưa? Tại vì cái tri kiến của mình nó không có đủ sáng suốt để thấy được nhân quả.

Cho nên từ đó cái dục nó sai chúng ta đi trên con đường nhân quả để tạo ra chúng ta có cái thân mới. Rồi bây giờ chúng ta lại sống ở trong dục, ham muốn cái này cái kia. Nó tạo ra những cái ác pháp bắt đầu nó phóng ra trong cái từ trường nó thành cái nghiệp từ trường. Sau khi sanh cái thân này rồi thì bao nhiêu cái từ trường nghiệp đó tương ưng nó tái sanh nữa. Nó đâu có phải sanh một người! Các con có nghe Thầy nói cái nhân quả của một cái cây xoài không? Nó có ra một cái trái không? Các con cứ tưởng là mấy con sanh ra có một người à? Cái thuyết linh hồn thì nó sanh ra có một người.

Mà đằng này con người không có linh hồn, mà nó sanh bằng cái từ trường, bằng cái nghiệp thì nó tương ưng biết bao nhiêu con người. Nhưng mà cái nghiệp đó nó do có sự yểu tử ở trong đó có cái ác của nó. Cho nên một số người thì bị chết chưa có sinh ra được. Ở trong bụng mẹ đã chết rồi. Các con hiểu chưa? Một mình các con mà các con sinh ra bao nhiêu người? Các con tưởng có mình con khổ à? Còn bao nhiêu người đang đau khổ. Rồi sanh ra chạy đi được ra ngoài xe đụng chết queo. Mấy con thấy đó là cái nhân quả đó đâu còn gì nữa đâu. Rồi khóc lóc trời ơi con tôi sao nó ngoan quá. Mà giờ nó đi học về xe đụng chết như thế này thế khác, khổ sở. Đó mấy con thấy cái nhân quả.

(1:20:16) Cho nên có nhân có quả. Bây giờ Thầy dạy mấy con phải thấy nhân quả để cứu lấy mình. Cho nên nhờ đó mà chấm dứt ngăn chặn tất cả những cái dục thì sẽ được giải thoát.

Tu sinh: Dạ thưa Thầy! Con còn mê mờ thiếu sáng suốt, xin Thầy chỉ dạy thêm cho con ạ.

Trưởng lão: À, thì Thầy dạy con vậy đó, cứ thấy cái gì bây giờ không sáng suốt thì cứ nghĩ nhân quả, không chấp nhận. Có nhiêu đủ rồi. Không còn cần biết cái gì khác hơn hết. Hễ xảy ra với con, nhân quả! Đi! Ở đây không chấp nhận. Thì vậy là con giải thoát rồi. Tại con chấp nhận con đi theo nhân quả thì con phải chịu cái quy luật của nhân quả chi phối con.

Thôi bây giờ mấy con cứ lo tu. Các con nhớ chưa? Đầu tiên mấy con, người nào, Thầy nói mấy con có cái đầu óc, có cái trí tuệ là phải có biết nhân quả. Hàng ngày mấy con bước đi là nhân quả. Mà mấy con bước đi mấy con đạp chết con kiến mấy con thấy nhân quả của mấy con như thế nào? Sao mà vô tình đến mức độ như vậy, một con vật sống như vậy. Nó bò trên cái sân như vậy mà mấy con đạp chết. Nhân quả của mấy con là vô ý vô tứ. Không chủ động, để tạo ra cái nhân quả quá khổ đau. Rồi xe đụng mấy con, nó có nhắm mấy con đụng không? Hay là nó vô tình?

Đó thì mấy con thấy. Cho nên ở đây, mình sống trong nhân quả thì không bao giờ có tai nạn giao thông. Xe mà nó muốn đụng mình, nó sắp đụng mình thì nó chết máy. Nó chạy tới không được nữa. Bởi vì cái nhân quả của mình phước báo nó ghê lắm! Còn mấy con không thấy thì nó càn qua luôn, cán bể đầu bể óc luôn. Chỉ có nước đem về chôn thôi. Đó, cái nhân quả của nó vậy.

Tu sinh 4: Con thưa Thầy! Con kém thông minh, con xin Thầy chỉ dạy pháp, phù hộ cho con ạ.

Trưởng lão: Con xin Thầy thì được rồi. Thầy cho đó. Nhưng mà có điều kiện Thầy không phù hộ con được. Nghĩa là con phải tự thắp đuốc lên mà đi. Con phải tự cứu con. Mọi điều kiện mọi tâm niệm của con, xảy ra gì, nhân quả! Đủ rồi. Thầy cứu con rồi. Nhiêu đó đủ rồi. Chứ còn, lạy Thầy bây giờ trời ơi nhân quả xe cán con gãy chân rồi. Thầy cứu con cho cái chân con mau lành thì cái chuyện đó Thầy không cứu đâu! Thầy bẻ thêm cho gãy thêm cái chân nữa cho gãy.

Không, bởi vì Thầy không cứu cái chuyện đó được. Con làm chuyện ác thì con phải thọ lấy cái quả đó thôi chứ! Con hiểu không? Cho nên nghe lời Thầy dạy pháp tu là con tự cứu lấy con. Tự cứu mình. Phải nỗ lực!

Dốt cũng tu được. Lục tổ Huệ Năng ngày xưa đâu có biết chữ mấy con. Mà vẫn tu chứng đạo đó có gì đâu. Gương lục tổ Huệ Năng còn đó chứ đâu. Phải không? Mà làm lục tổ chứ phải chơi đâu? Ông không biết chữ nho chữ gì hết. Không đọc chữ được. Ông tổ gì mà dốt quá dốt! Thầy là người Việt Nam mà còn đọc chữ Hán được. Ông là người Hán mà ông đọc không được. Trời đất ơi! Chữ của đất nước ông mà ông không biết. Phải không? Mấy con thấy chưa?

Cho nên con dốt tốt! Người dốt dễ tu. Người hay chữ khó tu. Tại sao mấy con biết không? Hay chữ cái đầu óc nghĩ ngợi cái này cái kia nhiều. Còn người dốt không có nghĩ ngợi gì được hết. Tại vì có biết đâu mà nghĩ. Cho nên chỉ có nghe lời Thầy. Mỗi cái niệm ờ bây giờ, bữa nay phải làm tương này cho ngon ăn. Dẹp! Dục! Nhân quả đây. Mày đem đến cho tối nay đau bụng đây. Không có được. Đuổi! Có vậy nó hết chứ có gì đâu? Hiểu chưa?

(1:24:24) Cứ nó khởi cái gì cũng đuổi hết cho Thầy. Thì đuổi hết thì nó còn cái tâm bất động thôi chứ có gì đâu. Thì giải thoát giống như Phật. Thì mai mốt ông Phật ông xuống ông đưa về Tây Phương mà ở. Cứ yên tâm mấy con. Về nỗ lực nghe lời Thầy đi. Tu vài ba bữa chứng đạo bây giờ! Thầy nói thật sự. Người ta nói sáng nghe đức Phật nói chiều chứng đạo. Có mấy con. Bởi vì pháp bất động mà. Nghe rồi cái trời đất ơi, đâu có gì khó đâu. Ai chửi ai làm gì tui không có rầy, không có buồn phiền ai hết thì là chứng đạo chứ sao?

Cho nên trong thời đức Phật có một số các vị quan. Vua cha sai đi đến thỉnh đức Phật. Đến đức Phật dạy: “tâm bất động thanh thản an lạc vô sự”. Không có cái pháp nào tác động trong đó. Mấy ông quan này nghe khoái quá. Không thèm về! Ở đây chứng đạo luôn. Các con thấy chưa? Sáng nghe chiều chứng đạo rồi. Chỉ có thấy, từ hồi sáng mình nghe bây giờ cái tâm mình không dao động, không ai làm gì được hết. Còn mấy con sao? Nghe Thầy nói quá trời mà bây giờ cứ động hoài. Thôi thôi, chắc Thầy nói mỏi miệng. Có phải không?


49- TU HÀNH PHẢI XẢ BỎ VÀ GIỮ GÌN VỆ SINH

 

49- TU HÀNH PHẢI XẢ BỎ VÀ GIỮ GÌN VỆ SINH

(38:04) Trưởng lão: Cho nên mấy con tránh cái điều này mấy con. Cái thất cho như thế nào mấy con ở như thế nấy. Làm sao mấy con tập sống như đời sống đức Phật ba y một bát. Đi đâu chỉ có cái túi như thế này thôi. Một cái bát để ăn cơm và mấy bộ đồ để mặc thay đổi. Không có đem cái gì theo hết, không có đồ đạc gì hết. Trời ơi tu một thời gian sau đi ra ba cái bao bố. Kêu cái xe ôm chở muốn chết. Cái bệnh của mấy con là cái bệnh từ cái bọc nilon gì cũng không dám bỏ nữa. Tiếc gì giữ vậy? Các con hiểu không? À bây giờ người ta cho mình cái hộp bánh hộp kẹo gì thấy đẹp. Thôi ăn sạch rồi bắt đầu để đó. Quăng đi! Ở đó mà để. Mai mốt cái nhà này nó thành nhà kho.

Sự thật ra mấy con đừng có để một cái vật gì hết. Ít bữa đây nó làm một cái ly nước gì đó bằng cái ly thủy tinh này nè. Cái uống nước hết rồi bắt đầu không dám bỏ cái ly. Không, mấy con cái điều đó là cái điều tâm của mấy con đó. Ở đây làm sao sống như Phật mấy con. Bỏ hết mấy con, không có một vật gì hết. Chính cái mình bỏ hết tức là mình mới thành giải thoát. Chỉ còn một vật còn thấy tiếc nó là nó lôi mình đi vào cảnh thế gian đó.

Cho nên thật sự ra trong thất của Thầy không có gì hết. Duy có cái túi đựng ba y một bát. Kinh sách bây giờ đó, ai cho thì Thầy đọc. Hoặc là Thầy viết ra để in để đó, khi đi rồi không mang cuốn nào theo hết. Thầy đâu có làm tôi tớ mà mang. Có phải không mấy con? Để đó ai người ta chưa đọc người ta đọc. Chứ mình đi mình mang làm gì cho nặng? Các con thấy không? Kinh sách thì thấy đẹp. Mấy con nhìn cái cuốn này thấy đẹp quá. Bìa rất đẹp. Đi mang theo mấy cuốn kinh "Những Lời Gốc Phật Dạy". Trong đó căn bản ghê lắm nha! Đi đem theo làm kinh nhật tụng đi!

Mình đã hiểu biết pháp tu đi không cần mang theo gì hết. Bởi vì Thầy nói đừng kinh sách gì hết. Kinh sách ở trong ruột mình nè. Hiểu pháp tu rồi lo tu. Còn tất cả kinh sách đọc rồi. Cho mình đọc rồi, hiểu được rồi đem trả lại Tu viện hết. Không nhận cuốn nào nữa hết. Ở đó để cho người khác người ta đọc, người ta chưa đọc. Chứ mình làm cái tủ kinh sách để làm gì?

Mấy con nghe lời Thầy mấy con sẽ thấy giải thoát. Cũng như bây giờ các con đậu Thầy bảo mấy con lên đường. Trời đất ơi, Thầy thấy mấy con lên đường cái kiểu này, kéo một xe, Thầy đuổi về. Thế này làm sao Thầy cho mấy con đi theo Thầy học nổi? Thầy có một túi vậy mà mấy con mang hai, ba bao bố vầy sao đi theo Thầy? Mặc dù mấy con làm bài đúng. Nhưng mà điều kiện mà nội cái mà xả tâm của mấy con, kiểu này thôi, Thầy nói thôi con ở lại đi. Trời xài ba cái đồ này cho nó hết rồi theo Thầy. Chứ bây giờ chưa có hết thôi đừng theo, những cái ly cái hộp này kia mình xài đi cho nó hết. Cả cuộc đời mấy con không biết đến bao giờ…​ Các con hiểu chưa?

Cho nên nhớ lời Thầy dạy. Tuy rằng đơn giản vậy mấy con phải nhớ xả cho kỹ. Bỏ hết mấy con. Khi mà bài thi này mà Thầy trắc nghiệm người nào đậu, mà mấy con đến mấy con mang một cái túi bát như thế này là đủ. Là Thầy biết, được đi theo Thầy. Đi Tây Phương phải đi vậy chứ. Đi Tây Phương kiểu mà đi mà đồ đạc nhiều đi sao thấu? Bởi vậy con đường thì nó dễ, mà nhiều đồ quá đi nó không dễ. Cho nên nhớ kỹ vấn đề đó. Mấy con phải chuẩn bị trong cái tinh thần của mấy con sẵn sàng là một đời sống ba y một bát.

Đức Phật ngày xưa là một thái tử là sắp sửa làm vua thay thế cho cha. Thế mà bỏ sạch đi xin ăn, còn một cái túi bát đi xin. Không mang theo cái gì hết! Thậm chí như cái bộ y áo mà của thái tử, nạm ngọc nạm vàng gì ở trên đó, đem ra đổi cho một cái người mà nông dân ở đó để lấy cái bộ đồ rách mà mặc. thì các con biết ông Phật là như vậy, bỏ hết. Đổi cái bộ đồ rách mặc. Chứ không có cần cái bộ đồ đó.

Cho nên mấy con chuẩn bị, đừng có nhiều đồ. Một cái y thượng cũng như mấy con đủ rồi. Hai cái bộ đồ ngắn. Không có cần nhiều mấy con. Đủ. Cái này giặt thì cái kia mình thay. Còn cái y thượng thì khi mình ngồi thiền, khi mình đi kinh hành thì mình vắt ở trên vai mình đi. Còn đi ra trong cái buổi học tập này kia thì vấn cái y đi ra học. Nó oai nghi nó đúng cái hạnh của người tu, nó đủ cái bổn phận. Còn những vật dụng như bàn chải đánh răng, kem đánh răng thì một không hai. Đừng có làm một nắm bàn chải vậy không có được. Một cái bàn chải thôi. Chừng nào mòn cái đó xài không được nữa thì xin. Mình là chấp nhận cái đời sống đi xin.

Bữa nay Phật tử cúng cho người một hộp kem đánh răng. Ngày mai có ông nào Phật tử đến cúng một hộp kem. Cứ dồn dồn dồn dồn chất, trời ơi thành cái nhà kho của mấy con mất! Thôi tui bây giờ có một hộp kem rồi cho tôi xin tui xả ra. Trả lại cho nhà kho trả lại cho nhà chùa muốn cho ai đó thì cho. Tôi vẫn còn hộp kem đủ rồi. Tôi không có xin nữa. Đó là cái lập hạnh, cái hạnh giải thoát. Nó quan trọng vô cùng!

(44:47) Cho nên gặp Thầy, Thầy nhắc nhở cho mấy con phải sống đúng cái hạnh. Rồi cái chỗ ở của mình như hồi nãy Thầy nói phải vệ sinh, phải vệ sinh lắm mấy con. Cố gắng! Bởi vì vệ sinh môi trường sống xung quanh nhà của mình sạch sẽ thì nhà cửa sạch sẽ. Thì cái môi trường sống chung nhau nó sẽ sạch sẽ. Còn cái nhà này bọc nilon, giấy này đồ này kia nọ quăng tùm lum ra. Thành ra một khu nhà như thế này mà có một cái nhà dơ là nó đã dơ. Người ta nhìn vào người ta đánh giá trị chung. Rất tội. Cho nên chúng ta phải vệ sinh. Cố gắng!

Hầu hết là Thầy đi coi tất cả các cái thất của quý sư quý thầy là ở bẩn một cách vô cùng. Thầy bất mãn vô cùng. Thầy nói những người đệ tử của Phật mà như thế này thì làm sao mà đệ tử của Phật được. Bây giờ bọc nilon này hộp sữa này, cái này kia trong cái bữa ăn người ta cung cấp cho mình. Đó là một cái sai. Cho vào cái bọc nilon dồn lại đó rồi nếu mà mình không dám đốt thì người ta sẽ cho mình cái chỗ đựng rác, mình đem lại cái thùng rác đó mình đổ. Trong cái thùng rác đó người ta kêu những cái người nghèo khổ người ta đi mua ve chai. Người ta lại người ta cho mấy người đó. Mấy người đó người ta lựa những cái bọc những cái gì mà người ta có thể bán được người ta sống. Cũng là một cái điều bố thí.

Một cái chuyện nhỏ nhặt thôi nhưng cũng nói lên được cái sự giúp đỡ của mình đối với cái người nghèo. Tội lắm mấy con. Mấy người đó họ cưỡi cái xe đạp cà tàng, họ vô trong xóm này họ hỏi mình có cái này cái kia không họ mua. Mua đồ ve chai đó. Mà hễ được mình cho họ mừng lắm. Nhưng vô chùa ai mà bán đồ ve chai mấy con? Vậy chứ mà có chùa bán lấy hết đó mấy con. Ở đây Thầy nói cái gì được mà mấy con được thì mấy con cứ lựa lấy. Còn cái gì mà không được là Thầy đốt bỏ.

Thế là Thầy đem đi nhà kho Thầy để một cái bao một cái bọc thật lớn. Tất cả những cái lon những này kia, hộp sữa này kia của các sư các thầy, Thầy gom lại đó hết. Các con vô đó lựa được cái gì mấy con cứ lấy về bán, Thầy cho. Đó mấy con thấy không? Mình giúp đỡ bằng cách này bằng cách khác, cũng nói lên được cái lòng bố thí chúng sinh.

Mình không bố thí cho muỗi thì mình bố thí cho người. Thử một đêm mấy con bố thí xem có chết sáng ra Thầy bồi thường thân mạng cho mấy con. Muỗi cắn chết Thầy bồi thường cho. Nghĩa là sáng ra mà Thầy thấy cái mặt con đỏ lốm đốm đốm đốm là Thầy biết con bố thí dữ lắm. Nhà đại bố thí Cấp Cô Độc đó.

(48:05) Không, mấy con cứ làm đi rồi mấy con sẽ thấy muỗi không bao giờ đến. Nó không bao giờ đến khi một cái tâm từ của chúng ta thực hiện cái lòng thương yêu của chúng ta đối với chúng là chúng không bao giờ đến. Cái nhân quả nó kỳ!

Tại sao con muỗi đó nó đến cắn mình mà tại sao con muỗi đó nó lại đi chỗ khác nó cắn? Mình có nhân quả với nó mà. Hồi đó mình hút máu nó chứ gì? Giờ nó hút lại có gì đâu mà mình lại…​ Cho nên mình chuyển nhân quả, vui vẻ chấp nhận thì sau thời gian nó đến, nhân quả chuyển biến, từ đó không còn con muỗi nào ở trong Thất nữa. Cho nên mình đâu cần mùng chi cho mất công, đi đâu cũng mang mùng cho nó cực. Mà nếu mà con cứ ngăn chặn nó, con đi đâu muỗi nó cũng bu theo. Nó bu rất đông mấy con. Mấy con cứ tin. Thầy mà vô rừng, muỗi nó lại nó ve ve ve ve thôi, đi mất. Tại sao? Tại vì cái từ trường thiện của Thầy thương yêu nó, nó thấy nó không có nợ Thầy nên nó không có lấy máu.

Còn mấy con nó ve ve nó biết con thiếu nợ, nó đòi. Bữa nay nó đòi chưa hết ngày mai làm thêm mũi nữa. Đòi chừng nào mà hết cái nợ đó nó mới đi, hoặc là nó đòi chừng nào nó chết. Con trả bằng cách vui vẻ chấp nhận. Nói vậy chứ đơn giản chứ mấy con đừng sợ. Nó không có chết. Mình làm cái công việc, mình khởi được cái lòng thương yêu của mình.

Thầy viết cái cuốn mà lòng yêu thương. Mấy con có đọc chưa? Sắp tới Thầy sẽ cho tập hai. Thầy cho mấy con khóc một trận nữa. Không, mấy con đọc những cái mẫu chuyện mà Thầy đưa ra chắc chắn là nó sẽ gây xúc động cho mấy con, và từ đây về sau, Thầy sẽ tìm những cái câu chuyện. Nó sẽ tạo cái sự xúc động để nó sẽ gợi lòng thương yêu của chúng ta. Thầy là người chỉ bình thôi. Nói những cái lòng thương yêu. Mà chính cái lòng thương yêu đó mà thực hiện…​ Như con, con mà thực hiện con sẽ được giải thoát.

(50:22) Con cứ cho muỗi cắn rồi mấy con sẽ được giải thoát. Nhớ, mấy con cứ làm thì mấy con sẽ được giải thoát. Đừng có từ nan cái khó, đừng có sợ hãi. Mà mình hãy làm đúng thì mình sẽ được giải thoát. Đó là những cái đơn giản, mấy con làm được. Nhưng mấy con còn chấp ngã quá. Sợ cái ngã này chết thì tu không kịp. Nhưng không ngờ là mình không sợ nó mình bố thí lại là mình thành Phật mất. Có phải không mấy con?

Cho nên có hai vị sư đến để gặp Phật. Một vị sư thì không uống nước có trùng, chết ở giữa đường. Còn một vị sư nói nếu mà mình đến để gặp Phật, để mình thưa hỏi Phật pháp tu. Mà nếu mình không uống mình chết rồi làm sao gặp Phật. Cho nên ông này uống nước có trùng. Sau khi đến gặp Phật, Phật quở tại vì ông cứ nhìn sau lưng tôi coi. Cái ông bạn của ông đã đến đây gặp tui lâu rồi. Các con thấy chưa? Nhất định là không phạm giới sát sanh. Mà không phạm giới sát sinh là chứng đạt đó mấy con. Tức là thực hiện lòng yêu thương, yêu thương sự sống của chúng ta. Chúng ta sống mà chúng ta lại uống nước có trùng là chúng ta có thực hiện được không? Phải không? Thấy rõ ràng à. Mà cái ông này thành Phật đứng sau lưng Phật rồi, còn cái ông này đi ba, bốn tháng mới về tới.

Đó, thì mấy con thấy một cái câu chuyện đơn giản mà đã nói lên được cái tinh thần giải thoát của đạo Phật qua cái Đức Hiếu Sinh, cái lòng thương yêu. Rồi đây rồi mấy con sẽ có những cái bộ sách lòng yêu thương. Cái lòng yêu thương mấy con thấy con chim mẹ nó mớm cho các con chim con ở trong cái gốc cây. Đó, tình yêu thương của người mẹ đối với các con, không có lòng yêu thương nào hơn được. Cho nên lấy cái hình ảnh đó mà làm hình ảnh yêu thương. Thì chúng ta xét tất cả chúng sanh, như con muỗi con mòng. Chúng ta là mẹ, còn nó là con của chúng ta phải thương nó chứ sao? Vắt sữa cho nó uống chứ sao lại đốt nó chết? Các con hiểu không?

(52:43) Tuy rằng gặp Thầy Thầy nói những cái điều đơn giản nhưng mà sự thật đó là cái sự thật mấy con tu. Còn mấy con giăng mùng bít kín ngắc vô đó ngồi muỗi không cắn gì hết, sung sướng quá, thành ra gục tới gục lui, nhiếp tâm không vọng tưởng, sanh ra tưởng. Ít bữa tưởng hoạt động thành điên. Rút cuộc là thành Phật không thành mà thành người điên mới khổ. Cho nên chú Tiến Trung không có nghe lời Thầy, cứ ức chế ý thức, Thầy bảo xả tâm cho hết vọng tưởng. Rớt ở trong cái Không Tưởng, thích ở trong cái Không Tưởng thấy hỷ lạc quá. Cho nên cuối cùng, chú thành tưởng chú điên đó mấy con. Mà may Thầy kêu ông thân, bà thân vô Thầy phá sạch. Không có cho ngồi nữa. Thầy bảo về bắt cái chú này về làm việc lại. Chứ không khéo chú ngồi đây chắc chắn chú lọt vô Không Tưởng rồi mai mốt chú điên không có mặc quần áo đâu!

Không, thật sự không còn biết. Cơ thể nó đâu còn biết, đâu còn biết xấu hổ. Ý thức nó mất, bởi vì tưởng nó hoạt động. Cho nên vì vậy mà Thầy kêu cha mẹ vô rồi bắt buộc chú phải sống đời sống bình thường. Bây giờ chú bình thường rồi, không sao hết. Biết phá, chứ còn không biết phá là bị tưởng đó con, bị tưởng không. Bởi vì ý thức mà nó không hoạt động thì nó rớt trong Không Tưởng. Chứ không thể nào khác. Bởi vì nó không, nó không có vọng tưởng thì cái tưởng nó phải hoạt động. Mà đầu tiên cái tưởng cũng không, nó mới không vọng tưởng được. Chứ mình không có lọt trong cái Không Tưởng thì nó bị vọng tưởng hoài. Cho nên người nào mà thấy tôi hết vọng tưởng coi chừng. Mấy người sắp điên rồi đó. Cho nên đừng nghĩ tôi tu hết vọng tưởng là tôi mừng. Không phải đâu mà cái đó là cái sai.


48-NHƯ LÝ TÁC Ý ĐỂ XẢ CÁC NIỆM THAM SÂN SI

 

48-NHƯ LÝ TÁC Ý ĐỂ XẢ CÁC NIỆM THAM SÂN SI

(26:01)Các con thấy khi nó ở trên thân nó, thì nó bắt đầu quen cái thói của nó. Tại vì mình hay tập trung, cho nên nó sẽ tập trung trên đỉnh đầu. “Sao bữa nay tôi ngồi tu, sao đỉnh đầu tôi nóng?” thì đó là nó tập trung. Còn bây giờ, “mình ngồi tu tâm bất độngsao mình nghe nặng đầu ?” là do mình tập trung ở trán mình chứ đâu. Tập trung ở chỗ nào là chỗ đó có một hiện tượng của cảm thọ của nó, cho nên mấy con ngay đó xả ra liền: “Ah! mình đang tập trung tức là có cảm thọ vô thường” thì mình xả ra. Để nó tự nhiên.


47- BỀN CHÍ TÁC Ý XẢ NIỆM

 

47- BỀN CHÍ TÁC Ý XẢ NIỆM

Phật tử 9: Kính thưa Thầy con có bề gì, Thầy lượng thứ Thầy bỏ qua giùm con, thì con cũng tu tập nhưng mà con tu tập không có được, tại vì cuộc sống nó cứ giống như là, hình như là nhân quả hay là cái gì đó, thì nó cứ như 180 độ cứ lật tới lật lui lật hoài thì giống như con nghĩ lại mình được sống từ nhỏ đến khi con trưởng thành, rồi đến khi con có con, thì nó cứ lật hoài vậy, thành thử con không làm kịp, con mới không đi kinh hành được. Thưa Thầy chỉ dạy cho con với ạ.

Trưởng lão: Con chỉ có còn con dùng cái tri kiến để mà xả tâm thôi. Khi mà nó lặp đi lặp lại đó thì con nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Những cái này lặp đi lặp lại hoài, đừng lặp nữa”, con tác ý nó vậy thôi. Rồi hễ nó đến con tác ý nữa, nó đến con tác ý nữa. Cứ con tác ý như vậy mãi, bền chí, một thời gian sau nó mới có bất động tâm không có gì, chứ không phải là bất động được liền, phải bền chí tu tập. Để cho mình từng phút giây mình có sự yên lặng của nó cũng là may mắn lắm rồi. Chứ không khéo ngồi đó nó cứ niệm này niệm kia nó lặp đi lặp lại hoài, nó làm cho tâm con động. Phải bền chí trong hoàn cảnh nó khó. Cũng như ở đây thì nó có cái hoàn cảnh dễ, nhưng mà cái hoàn cảnh ở trong gia đình nó động lắm, nó không phải yên. Vì vậy mà phải bền chí dùng trong cái pháp để làm.

Trong cảnh động mà mình tu được đó thì nó mới là có cái chất lượng hơn, còn trong cảnh tịnh thì chẳng qua là mình tránh né vậy thôi. Nhưng sự thật ra thì cái duyên phước tuỳ theo, cái phước của mình được ở trong cảnh tịnh thì mình dễ tu, mà cái duyên phước mình không đủ ở trong cảnh động mình cũng vẫn tu được, chứ không phải không, nhưng nó khó hơn một chút. Phải bền chí, phải gan dạ để cho mình vượt qua những cái khó khăn ở trong cái hoàn cảnh khó khăn của mình khó khăn thì con sẽ tu tập được. Không có khó đâu con. Phải bền chí. Nhớ cái câu tác ý mà Thầy dạy, cứ mình tác ý để đuổi tất cả những cái niệm nó lăng xăng lặp đi lặp lại hoài mà nó không dứt. Mình cố gắng như vậy nó sẽ kết quả tốt nữa.

Phật tử 9: Kính bạch Thầy cho con xin được sám hối.


46- XẢ TÂM ĐỂ LY DỤC LY ÁC PHÁP

 

46- XẢ TÂM ĐỂ LY DỤC LY ÁC PHÁP

(01:34:34) Phật tử 3: Dạ, con hỏi câu cuối cùng Thầy. Qua những cái bài dạy của Thầy đó, con ứng dụng trong cái bản thân con trải nghiệm đó, thì con nghe nhận thấy là những bài dạy Định Niệm Hơi Thở, như cái quán ly sân, quán ly tham, thì con thực hiện cái đó sao nó lâu quá, mà đụng cái chuyện gì mà con cứ tự nhiên suy nghĩ cái nhân quả không. Chứ mình nhiều khi nằm ngủ mà cái đường đi, cái suy nghĩ nhân quả, mà bây giờ mình ngồi dậy để mình định niệm mình quán ly, thì lại là không có được thời gian lâu thì năm, mười hơi thở cái nó bắt mình phải nằm là hay sao đó. Còn cái tư duy suy nghĩ về nhân quả kéo dài qua ngày này, qua ngày kia, ngày nọ. Thì như vậy là con tu cái pháp nào cho đúng Thầy?

Trưởng lão: Con tu về cái pháp nhân quả mới đúng. Tại vì đó là cái pháp Ly Dục Ly Ác Pháp. Say khi ly dục ly ác pháp hoàn toàn, tâm nó còn đâu tự nó yên tịnh trong đó nó không có buồn giận, ai làm gì nó không buồn phiền gì hết, tới chừng đó bây giờ con ngồi nhiếp tâm, nó nhiếp tâm rất dễ, nó không có còn buồn ngủ nó không còn khó khăn. Còn bây giờ cái tâm còn nó chưa ly dục ly ác pháp mà ngồi ức chế nó, nó khó, mà ráng ức chế nó được là con dụng công nhiều, mà dụng công nhiều lại là sai đường. Con hiểu không? Còn bây giờ lo xả tâm đi, dùng cái tri kiến để mà xả tâm ly dục ly ác pháp, mà tri kiến xả tâm ly dục ly ác pháp thì mấy con rất là nhẹ nhàng. Ngồi nó suốt ngày mấy con quán mà, nó không có buồn ngủ. Còn bây giờ ngồi mà nhiếp tâm sao chút cái nó buồn ngủ quá, có phải không?

Phật tử 3: Dạ đúng ạ.

Trưởng lão: Bởi vì nó chưa ly dục ly ác pháp con. Cho nên nó đi vào cái trạng thái hôn trầm thùy miên, nó lười biếng. Còn khi mà con ngồi con quán siêng năng mà quán càng hay chừng nào là nó siêng năng nữa, nó làm cho mình tươi tỉnh. Thấy nó hay quá mà nó tươi tỉnh lên. Cho nên nó dùng cái tri kiến mà tu tập thì rất là đúng lúc đúng thời. Là trong khi mấy con còn trong gia đình thì mấy con dùng cái tri kiến mấy con tu tập giải thoát. Nó đi vào con đường thiền định mà thiền định ly dục ly ác pháp đó, nó đúng. Cho nên mấy con cần nương vào, những cái gì chưa hiểu biết thì mấy con nương vào sách vở của Thầy, của Phật, những cái điều mà đức Phật dạy để cho mình thấm nhuần cái đó. Để khi có hữu sự cái mình đem ra mình quán, mình tư duy, thì lúc bây giờ nó cởi mở, nó rõ ràng, nó làm cho tri kiến của mình càng sâu hơn, nó làm cho mình giải thoát mau hơn. Đó thì mấy con tu tập vậy là đúng pháp rồi.

Đừng có về nhà mà ngồi thiền nhập định nhiều, không có được. Mà chính thiền định của mấy con là thiền định bây giờ ly dục ly ác pháp. Cái hoàn cảnh mà mấy con, cái hoàn cảnh gia đình của mấy con nó còn nhiều, nó không cho phép mấy con vô đây. Mà bây giờ vô đây thì khép cho mấy con sống độc cư là mục đích để thử cho mấy con thấy có thể tu thiền định được không, mà mấy con chưa được thì mấy con cứ ra nhà bếp cứ nhiều khi cứ làm rồi xả tâm. Tại vì mấy con sống độc cư không được mà ức chế mấy con ở trong đó thì mấy con buồn khổ, mấy con phá hạnh độc cư rồi. Mà phá hạnh độc cư thì biết rồi thôi đừng có vô ngồi thiền. Ngồi thiền nhiều ức chế tâm cho nên ra làm công việc này kia nọ thì do đó mấy con tiếp xúc, thì bắt đầu bây giờ mới dùng tri kiến xả đó. Có chuyện gì trái ý nghịch lòng với nhau, bữa nay nấu cơm bảo lặt rau làm dơ thiệt, tui thấy gớm quá không ăn được, thì đó bắt đầu bây giờ cái lo xả tâm. Các con hiểu chưa?

(01:37:45) Những cái chuyện làm chung đụng nhau, nó có những cái chuyện, nó làm chúng ta không có vừa ý, do chính chỗ đó mà chúng ta xả tâm. Nó phải vậy mới được. Bởi vì nó có sự chung đụng nhau là có nhân quả. Mà bây giờ mình vô thất, để mình ngồi mình tu tập thì tâm mình nó không chịu, nó cô đơn nó buồn, nó muốn đi ra nói chuyện. Thì do đó cho mày muốn đi ra nói chuyện thì cho nói chuyện. Nói chuyện là xả, xả cho hết bây giờ hết muốn nói chuyện nữa, mới vô thất mới ngồi tu mới được. Cũng như bây giờ các con xả hết rồi cái tâm mấy con quán thông suốt hết rồi, những ác pháp không còn tác động được tâm mấy con được nữa, mấy con thấy nó là giải thoát hoàn toàn mà.

Nếu mà bây giờ không chừng mà nó giải thoát như vậy rồi, mà trong nhà này ai đi hết có mình con, con cũng còn thích hơn, nó không ai làm động, mà động mình cũng thản nhiên. Đó do đó là mấy con thấy ngồi một mình, nó không có gì động nữa, tức là bây giờ nó sẽ đi vào cái chỗ thiền định. Còn chưa được như vậy mà cứ ức chế nó thì đi vào thiền định không được, nó khó. Còn những người nào mà người ta vào đó người ta sống độc cư, người ta thấy từng cái niệm, bởi sao người ta không phá độc cư được. Người ta không có phá độc cư tức là cái tâm người ta quay vô, người đang ở trong hơi thở hoặc là đang quán thân. Thì mấy người này, người ta có cái duyên người ta tu tập, người ta không cần phải ra động nữa.

Còn mà cái người mà ở trong độc cư để phòng hộ mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý mà nó không chấp nhận, nó cứ phóng niệm này kia, mình hàng phục không được, thì mấy người này phải ra đi, chứ không khéo lén lén mấy con. Kỳ lắm, phá cái hạnh độc cư nó lén lén, coi vậy chứ nó cứ nhìn qua thất người ta đâu dám nhìn. Thì thấy như vậy nó lén lén rồi. Nó không lại đó nói chuyện với mấy người đó, nhưng mà nó cứ nhìn qua thất người ta, chứ nó ngồi một mình nó chịu không nổi. Nó phóng ra ngoài nó nhìn, nó thấy người kia: “Thôi giờ này mà bà đó bà đi kiếm chổi để quét, làm sai rồi, không đúng!”. Cứ ngồi đó phê bình người ta, ngồi một chỗ phê bình, đó là nó phóng dật. Mấy người đó thì coi như đi xuống nhà bếp nấu cơm thời gian để xả tâm. Xả tâm được rồi mới vô thất mới tu được. Chứ không, ngồi trong thất mà nó chỉ mình im lặng, mình thấy cái tâm mình nó quay vô nó không dám nhìn ra ngoài ai hết, thì mấy người này ở trong thất tu được, sống độc cư được.


Thứ Hai, 5 tháng 6, 2023

45-THỰC HIỆN BUÔNG XẢ HẾT NHƯ THẦY LÀ CÓ GIẢI THOÁT

 

45-THỰC HIỆN BUÔNG XẢ HẾT NHƯ THẦY LÀ CÓ GIẢI THOÁT

(01:04:25) Trưởng lão: Còn hiện giờ mấy con thấy Thầy không có nhà, mấy con phải ở đậu, có phải không? Thầy chưa có nhà, mấy con còn có được cái thất ở. Mai mốt Thầy cũng xin cái thất ở, để cho mình còn được có cái nhà chớ. Các con thấy chưa? Cho nên sống theo Thầy đi, mấy con thấy an ổn lắm.

Bây giờ, ví dụ như bây giờ mấy con rời đây đi đến chỗ nào đó người ta cho ở, “Tôi xin ở đậu, ở đỡ thôi, mai mốt tôi đi nữa chứ”. Chẳng hạn hồi giờ, nếu mà Thầy có cái nhà Thầy ở tức là có chỗ chôn chân Thầy. Còn hiện giờ Thầy không có cái nhà Thầy ở, phải ở đỡ nhà cô Trang, thì mai mốt Thầy còn đi nữa đó mấy con.

Mấy con thấy cái chỗ mà Thầy không có nhà, tức là không ai trói chân Thầy đâu, không lẽ mình có nhà mình bỏ. Còn bây giờ mình không có mình dễ lắm mấy con, nhà của cô Trang thì trả lại cô Trang chứ sao mình ở đó làm chi. Bây giờ mình hết duyên thôi mình đi, có phải không?

Mình đi tới chỗ đó mình độ người ta tu, rồi ở đó người ta cho mình ở đỡ, người ta cho cái chỗ nào ở đỡ, chớ Thầy không cất nhà đâu nha. Thì lúc này mình cũng không có nhà cho nên không có chôn chân mình được. Còn mình đến đâu cất chùa chiền này kia, hễ đi bỏ chùa chiền có ông thầy nào lại tụng kinh được đâu. Do đó mình cứ ở dính hoài. Cho nên vì vậy mà mình là cái người bị dính mắc như vậy đó, là cái người vô minh mấy con, không sáng suốt.

Còn cái người mà ở đậu nhà người khác vậy chớ, tuy không nhà chớ sướng lắm, muốn đi đâu cũng được hết. Đâu có ai, đâu có mình sợ giữ nhà đâu mà sợ, có phải không? Có một mình tu là sướng lắm rồi. Cũng như bây giờ mấy con ở đây, thì mấy con ở có cái nhà mấy con ở. Chớ sự thật ra mấy con ở đậu Tu viện chứ đâu phải của mấy con đâu. Mai mốt muốn đi thì đi, có gì đâu mà sợ. Những người đó là mấy người giải thoát đó mấy con.

Tu hành là phải vậy chớ, bỏ hết chỉ còn những y áo, khăn mặc tề chỉnh của mình đủ thôi. Đi đâu có cái túi nhỏ vậy đó, bỏ vô mang đi, có phải rảnh rang không? Đừng có làm một bao bố như vầy mà vác đi thì mệt lắm, có phải không mấy con?

(01:06:25) Đó đời sống giải thoát mà. Đó đời sống không nhà không cửa, không gia đình thì còn lo cái gì nữa. Tu ở đâu đến đó. Nếu nhà tường nhà gạch gì tôi cũng ở, tôi không có chê. Mà nhà tranh vách lá tôi cũng không chê. Cái nào tôi cũng ở được hết. Mà không có thì gốc cây bụi cỏ, tôi có thể tôi ngủ qua đêm cũng được, đâu có gì đâu mà sợ. Bởi vì đời sống không nhà mà, cho nên giải thoát hoàn toàn.

Bây giờ cái gương hạnh đó thì mấy con nhìn ai? (Nhìn) Thầy! Ngày xưa thì Thầy nhìn Phật. Còn bây giờ mấy con nhìn Thầy chớ nhìn ai bây giờ, phải không? Thấu hiểu không?

Cho nên bây giờ mấy con cứ buông xuống hết, buông xuống hết, làm như Thầy đi! Thầy nói không giải thoát thì Thầy bồi thường cho mấy con. Mấy con cứ làm y như Phật đi, thì y như Phật thì giải thoát rồi chứ còn hỏi Thầy không giải thoát là giải thoát chỗ nào?

Mà sống như vậy thì mấy con dễ dàng xả tâm, bởi vì nó còn khởi ham muốn cái này, cái kia. Bây giờ cái nhà cửa mưa gió lạnh lẽo, “Không. Cái đây là xả hết, không có đòi hỏi”. Cho nên càng lúc càng thanh tịnh thêm. Mà nó thanh tịnh thì nó bất động, thì mấy con đủ lực làm chủ, các con hiểu chưa?

Coi vậy chớ đời sống nó quan trọng lắm mấy con. Đi vào cái ngõ mà đời sống xả hết thì chúng ta sẽ bẻ gãy được già bệnh đi, tức là tâm bất động rồi. Cho nên Thập Nhị Nhân Duyên, mấy con đọc tới Mười Hai Cửa Vào Đạo. Thầy sắp sửa xong rồi, Thầy đưa cho mấy con đọc lại coi có lỗi chính tả hay không? Rồi đưa gửi ra Hà Nội cho tụi nó xin phép nó in.

Mười Hai Cửa Vào Đạo Thầy đã làm xong rồi. Hồi sáng này, mấy con nói cô Trúc Duyên đến với phật tử có đến. Khoan đã, tám giờ Thầy nói mới đến để Thầy làm cho xong cái tập sách này. Thầy ngồi Thầy làm từ năm, bốn giờ sáng mà Thầy làm miết cho tới, tới giờ Thầy ra đây là Thầy xong rồi, Thầy mới cho vô đó con.

Đó không đặng Thầy gửi cho cậu gì ở ngoài Hà Nội nè, đặng xin phép. Từ hồi sáng hôm qua đến nay, ở ngoài kia nói như thế này: Cái tập Mười Hai Cửa Vào Đạo đó nó chưa đủ, Thầy làm thêm giùm. Được rồi làm thêm thì nó phải nhiều lên, bây giờ đầy đủ rồi.


44-NƯƠNG HƠI THỞ TÁC Ý XẢ TÂM SÂN

 

44-NƯƠNG HƠI THỞ TÁC Ý XẢ TÂM SÂN

(27:42) Phật tử 1: [Nghe không rõ, đại ý: Phật tử cũng gặp Trưởng lão đã 3 năm rồi mà giữ giới cũng chưa trọn vẹn. Tâm còn sân giận, cảm thấy xấu hổ. Phật tử xin Thầy chỉ cho phương pháp đối trị!]

(29:30) Trưởng lão: Bây giờ, con thì thầy biết rằng.., nhìn con Thầy biết cái tâm sân dữ lắm. Nhìn con Thầy biết cái tâm sân con nhiều lắm. Con hiểu không? Vậy thì muốn trị tâm sân đâu có gì khó. Thầy sẽ chỉ cho cách thức con về tập thì nó sẽ mau hết. À, ban ngày con làm gì làm, tối mà rảnh nghỉ, trước khi nghỉ, thì con chỉ cần sử dụng cái pháp: “Quán ly sân tôi biết tôi biết tôi hít vô, quán ly sân tôi biết tôi thở ra”, rồi con hít vô thở ra một hơi thở gì, rồi con tác ý nữa, “Quán ly sân tôi biết tôi hít vô, quán ly sân tôi biết tôi thở ra”, rồi hít vô thở ra.

Con cứ làm như vậy, tu tập vậy sáu tháng tâm sân con sẽ giảm hết, ly nó hết rồi. Chứ chưa đoạn đâu, nó cũng còn đó, chưa đoạn đâu. Sau khi mà sáu tháng mà tu tập như vậy rồi , mà con thấy bây giờ ai nói gì, chuyện xảy ra trong gia đình con không có giận dỗi gì hết, đó là con đã ly rồi. Ly rồi thì bắt đầu mới đoạn diệt. Sáu tháng sau con sẽ tập cái câu này, hồi nãy con “Quán ly sân tôi biết tôi hít vô, quán ly sân tôi biết tôi thở ra”. Bây giờ: “Quán đoạn diệt tâm sân tôi biết tôi hít vô, quán đoạn diệt tâm sân tôi biết tôi thở ra”. “Có như lý tác ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh mà đã sanh thì bị diệt”, tất cả những cái tâm sân của con nó sẽ bị diệt trong cái câu tác ý đó.

Con cố gắng tập một năm sau thì cái tâm sân con…​. Con bây giờ như cục đất, ai nói gì không giận ai hết. Con nhớ chưa? Chứ không khéo bây giờ, trong gia đình con có gì, dằn không có được, con cũng phải to tiếng, con phải nói một hai lời nói. Con hiểu không?

(31:12) Cho nên vì vậy, nhớ lời Thầy dạy cố gắng cứ buổi tối, buổi khuya. Tối thì trước khi đi ngủ thì mình tập ba mươi phút, khuya mình mới thức dậy thì mình tập ba mươi phút, cứ buổi tối với buổi khuya thôi, ban ngày đi làm bình thường, chăm sóc trong gia đình, nhớ chưa? Đó, thì con sẽ không còn sân nữa. Mà sân thì nó hết thì tham nó cũng hết, si cũng hết. Một cái thôi mà ba cái kia nó sẽ dẹp hết.

Mà bây giờ cái hiện tượng sân thì con…​. Nó làm cho con bất an, cho nên con phải phá cho sạch nó, nhớ những cái câu này "quán ly sân", rồi sau đó "quán đoạn diệt tâm sân" thì con sẽ thành tựu. Nhớ tu tập. Đâu có pháp đó mà đâu có cái sự đối trị.


43- PHẢI TỈNH THỨC MỚI XẢ TÂM ĐƯƠC

 

43- PHẢI TỈNH THỨC MỚI XẢ TÂM ĐƯƠC 

(58:03) Phật tử 3: Kính bạch Trưởng Lão. Bây giờ con có bị hôn trầm thì con đi Thân Hành Niệm?

Trưởng lão: Thân Hành Niệm là cái mục đích, nó hôn trầm thùy miên quá nặng, nó không tỉnh thì ôm pháp Thân Hành Niệm tập. Dẹp! Bây giờ lần lượt tập từ từ, thấy nó buồn ngủ quá thì con ôm pháp Thân Hành Niệm vô con dập nó thôi, chứ nó không phải là tu pháp Thân Hành Niệm. Bởi vì trong pháp Thân Hành Niệm nó có những cái phương pháp tu tập, chứ không phải riêng cái pháp Thân Hành Niệm không, không phải có cái đi kinh hành đó không. Nó kết hợp cả cái quán vô lậu, quán thực phẩm bất tịnh, quán thân bất tịnh, tất cả những cái quán tư duy suy nghĩ này, quán nhân quả đều là nó nằm trên cái pháp Thân Hành Niệm này. Bởi vì cái pháp Thân Hành Niệm là cái pháp chứng đạo. Bởi vậy Thầy mới viết cái tập sách này “Muốn chứng đạo phải tu pháp môn nào”.

Nhưng mà hiện bây giờ mấy con nhiếp tâm và an trú tâm chưa được trong hơi thở thì phải tập cái này. Rồi lần lượt tập cái này rồi, bây giờ cái sức tỉnh giác được rồi thì Thầy dạy mấy con, quán thân bất tịnh, quán thực phẩm bất tịnh làm cho mấy con nhàm chán. Nó không còn thích ăn thích uống để cho nó ly cái tham. Các con hiểu chưa? Nó phải đi lần lượt từng bước của nó chứ.

Bây giờ lo nhiếp tâm an trú đi đã, có sức tỉnh thức cái đã rồi mới nói chuyện xả tâm. Chứ xả tâm mà không tỉnh thức, mấy con không biết đâu xả hết à, có hiểu chưa? Nó phải căn bản như vậy, mà Thầy là cái người chịu cực, chứ phải có vài ba người mà tu chứng rồi Thầy giao, bây giờ mấy con chăm sóc giùm ba người này giùm Thầy! Thì đỡ cho Thầy, chứ Thầy chăm sóc hết một số người như thế này thì chắc là Thầy chết.

Nhưng mà ráng tu, Thầy chọn cái người nào mà sống độc cư được, Thầy sẽ lôi họ vào cái cơ sở gần bên Thầy, để Thầy đi ra đi vô Thầy chăm sóc cho. Còn mấy con mà sống độc cư không được mà lôi ở gần Thầy, thôi nó còn động Thầy thêm nữa. Cái ông thầy này nói chuyện với ông thầy kia lén lén, không thấy Thầy rồi ngoắt ngoắt lại cái ngồi nói chuyện, thôi chết chết Thầy rồi! Không có được đâu mấy con.

Cho nên mấy con mà sống độc cư được, là Thầy cho vô khu của Thầy ở gần, nam thì có cái khu nam, mà nữ có khu nữ.

Mấy cô mà hiện bây giờ tu trong đó đó, thật sự phải đuổi mấy cô đó ra ngoài này mới được, nói chuyện quá. Không, đuổi ra mấy con. Mà Thầy nói với cô Trang cho mấy cô ra ngoài này luyện trở lại chứ còn cái kiểu này, đứng thất này mà háy cái thất kia, thì cái kiểu này họ nói chuyện bằng mắt mất rồi, không có được. Cho nên cho ra là phải đó mấy con.

Ở ngoài này chọn cho kỹ đàng hoàng mới đưa vô. Mấy cô ham vô ở gần Thầy lắm! Mà tu cái kiểu đó làm sao tu được, rồi mang tiếng Thầy hướng dẫn, dẫn dắt tu hành rồi rốt cuộc rồi năm này qua năm kia mà không được, nó mang tiếng lắm mấy con. Chọn cái người cho được. Mấy con cứ ở ngoài này mà cho vào cái thất độc cư trọn vẹn, ở đây không nói chuyện với người nào hết hoàn toàn, Thầy cho một người ở ngoài này kiểm tra kỹ lưỡng này kia.

Thật sự ra mấy con làm nhà bếp là mấy con là mắt tai của Thầy hết, có phải không mấy con? Thì do đó mà mấy người nói chuyện là con mắt của mấy người nhà bếp dòm là Thầy biết hết đó mấy con. Cho nên Thầy cho mấy con biết, hiểu không? Cho nên mấy con nỗ lực yên tâm mà tu tập đúng như lời Thầy dạy thì mấy con sẽ được giải thoát. Được gần Thầy, Thầy chăm sóc cho trong cái sự tu tập, chứ còn ở xa Thầy thì mấy con sẽ bị lạc tưởng mất đi, phải không?

Thôi bây giờ mấy con còn hỏi điều gì nữa không? Thầy về, Thầy lo ăn cơm mấy con. Còn tu tập thì từ từ, phải khép chặt. Như Thầy nói nãy giờ, cái mục đích chính của chúng ta đạt là cái tâm bất động, cái đó là cái chân lý mà chúng ta phải đạt. Còn cái sự tu tập chúng ta phải đi từ thấp cho đến cao phải có căn bản, chứ không thể, không thể mà đi vào cái tâm bất động đó mà đạt được gì. Chúng ta chưa phải Thánh được, chúng ta còn phàm phu lắm! Tâm còn tham, sân, si, phiền não đủ cách. Cho nên ở đây chúng ta mới lần lượt chúng ta ly nó lần lần, ly dục ly bất thiện pháp lần lượt đi dần dần từng chút từng chút, tập cho nó nhuần nhuyễn được cái ly của cái tâm này được rồi, thì chúng ta tập tới cái tâm khác mấy con. Vậy nó mới căn bản, chứ còn mình muốn mau đâu có được.

Thôi rồi nghe mấy con, rồi Thầy về mấy con. Thầy chào mấy con!

HẾT BĂNG



42-XẢ TÂM CHỨ KHÔNG ỨC CHẾ TÂM

 

42-XẢ TÂM CHỨ KHÔNG ỨC CHẾ TÂM

(30:57) Còn có người ăn chay mà bệnh đau mấy con. Bệnh đau là tại vì mấy ông ăn chay, mấy ông còn thèm thịt. Mấy ông ăn chay mà còn dữ quá, nói chửi người ta, phải không? Do đó người ta ăn chay là vì cái Đức Hiếu Sinh, cái lòng thương yêu người ta. Cho nên mỗi cái chướng ngại đều là người ta tha thứ và thương yêu. Còn mình lấy ăn chay để làm cơ sở, nhưng mà sự thật ra chưa chắc đã là mình thiện. Cho nên do đó có người ăn chay vẫn bị bệnh đau. Hầu hết là những cái người mà ăn mặn. Bởi vì mình nuôi cái thân mạng của mình bằng sự đau khổ của chúng sanh, mà làm sao thân này không đau bệnh?

(31:33) Thầy nói cứ vô bệnh viện Chợ Rẫy thì mấy con biết, họ nằm láng linh. Thành ra trên cái vấn đề, bởi vậy Thầy chuẩn bị cho mấy con. Có người ăn chay tại sao còn bệnh? Có người ăn chay mà nói: “Bây giờ tu, tôi ráng tu, chứ sự thật ra thấy cá thịt còn thèm". Thầy thấy có một vị Hòa thượng, Thầy không dám nói tên. Nói tên sợ mấy con biết, mấy con cười, tội nghiệp người ta. Có vị Hòa thượng sắp sửa chết, mà thèm thịt cách gì, bảo đệ tử của mình: “Mấy con hãy mua cho Thầy miếng thịt nướng thôi. Thầy chỉ nghe rồi Thầy chết, Thầy cũng không ngán nữa”. Nó thèm đến cái mức độ vậy đó. Mà đúng, cái giờ phút mà lâm chung rồi, chỉ cần cho một miếng thịt nướng, cái mùi bốc lên là vị Hòa thượng đó tịch. Khổ vậy đó mấy con! Đến nỗi mà ăn chay, cố gắng ăn chay là cố gắng giữ gìn trọn vẹn để cho tín đồ Phật tử người ta tôn trọng, kính trọng mình. Nhưng không ngờ cái tâm mình không xả được. Mình không sống đúng cái Đạo Đức Hiếu Sinh mấy con. Cho nên nó cứ ức chế, ức chế nó thèm đến cái mức độ, cuối cùng để thể hiện ra cho người ta biết. Thể hiện ra cho người ta biết được cái tâm thèm khát của mình. Ghê lắm mấy con. Không phải dễ đâu.

Đừng, tu tập đừng ức chế tâm, mà hãy thực hiện bằng cái sự xả tâm. Cho nên đức Phật dạy mình ly dục, ly ác pháp, chớ không phải dạy mình ức chế đâu. Hằng ngày nó có cái gì đó, mình ly dục. Ly bằng cách nào? Cũng như bây giờ, nghe Thầy ăn ngày một bữa, mấy con đừng ức chế, bắt chước Thầy ăn ngày một bữa là mấy con chết. “Ờ, tôi vô chùa, tôi ráng tôi chịu đựng vậy, chứ làm sao mà tôi ăn một bữa, tôi thấy sáng sao nó thèm, nó muốn ăn?”. Mấy con phải tập, phải tập từ từ.

Vô đây, thí dụ như vô đây mấy con ăn ba bữa, phải không? Thì sáng Thầy cho mấy con ăn tiểu thực, một cái gói mì đi. Trưa mấy con ăn bữa cơm. Chiều Thầy cho uống sữa, là Thầy bớt cái buổi chiều mấy con ăn một bữa rồi đó, cho uống ly sữa thôi. Phải không? Sau đó Thầy cho mấy con, buổi chiều còn uống một ly nước chanh thôi, không có cho uống sữa nữa. Thầy bớt dần, bớt dần. Chừng đó buổi chiều Thầy không cho ăn nữa. Buổi sáng Thầy cho mấy con uống sữa, Thầy bớt buổi sáng rồi, còn uống được ly sữa. Nhưng mà tập cái cơ thể của mình nó dễ thích nghi lắm mấy con. Tập nó thích nghi cho nó quen. Từ một tháng cho đến sáu tháng, mấy con quen thì mấy con ăn một bữa không sao hết.

Cái dục không. Bây giờ mà, như mấy con bây giờ mà ăn ngày một bữa cái bắt đầu sụt cân, cái: “Trời đất ơi! Hôm đó tôi năm mươi sáu ký mà bây giờ còn có năm chục ký à. Mất sáu kí lô của tôi rồi!”. Hoảng hồn không dám tu nữa. Có phải không mấy con? Cho nên vì vậy ấy, mấy con từ từ, mấy con tập để cơ thể mình thích nghi, thích nghi. Cho nên nó thích nghi, nó sống quen nó không sao hết. Thí dụ không mấy con hạ thủ công phu đại thì tiêu mấy con đó. Cho nên đừng vội! Tu tập mà, người ta đã nói tu tập mà, chứ đâu phải mà vào cái được liền đâu. Tập luyện.

Từ cái thân của mình phải tập luyện, cho đến cái tâm mình phải tập luyện, dần dần dẫn nó. Thí dụ như bây giờ, mấy con dẫn: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, nó chỉ chừng nửa phút thôi. Ai bảo ráng tập một phút làm chi cho nó có vọng tưởng. Từ nửa phút mấy con tập cho được nhuần nhuyễn trong một tháng. Cái tâm mình nó sẽ nhuần nhuyễn được rồi, thì mình tăng lên nửa phút, rồi tăng lên một phút. Rồi từ một phút mình tăng lên một phút rưỡi, từ từ mình tu tập. Nhờ nhiều năm tháng luyện tập thì mấy con sẽ được tâm bất động.

Còn nghe người ta nói bất động: “Sao tôi vô tôi giữ ba mươi phút không được vầy nè?”. Trời đất ơi! Sức gì? Sức trời hay sao mà giữ ba mươi phút được? Thành ra tập mấy con, cứ tập từ từ nó sẽ được. Bền chí, đạo Phật là đạo dạy chúng ta có cái ý chí bền chí, kiên cường trước khó khăn, trước những cái khó chúng ta vượt qua.


41- HƯỚNG DẪN TU TẬP XẢ TÂM CHO CƯ SĨ

 

41- HƯỚNG DẪN TU TẬP XẢ TÂM CHO CƯ SĨ

(10:33) Còn mấy con mà khi mình ở Cư sĩ, còn gia duyên. Mấy con đến đây để tập thử. Thầy sắp xếp mấy con vào một cái chương trình riêng để dạy. Mấy con cách thức để rồi ít hôm mấy con trong một tháng hay là ba tháng, mấy con về quê. Thầy phải hướng dẫn cách thức ở trong gia đình của mình phải xả tâm như thế nào. Phải làm sao, để đối xử gia đình mình như thế nào. Người ta sẽ dạy đạo đức, đạo đức của gia đình. Người ta dạy đạo đức nhân bản, sống không làm khổ mình, khổ người để đối xử. Khi mình đến Tu Viện mình về hoàn toàn mình đối xử với nhau khác. Không có còn tức giận, cãi cọ, la lối như ngày trước nữa. Nó thay đổi toàn bộ. Người ta dạy cái người Cư sĩ đến đây trong một tháng hoặc ba tháng. Khi trở về gia đình phải có cái lối cư xử khác. Không có được mà đối xử nữa.

Bởi vì mình đến đây là học đạo đức, những người Cư sĩ đó là học đạo đức. Chứ không phải đến đây để nhiếp tâm, để hít thở, để đi kinh hành để tu như những người khác vào Thiền Định, không phải. Mà đến đây được học để triển khai cái tri kiến của mình để nhìn thấy được các duyên nhân quả nhìn thấy được mọi sự việc, mọi ác pháp để mà mình xả được tâm trong hoàn cảnh gia đình của mình, và trong những cái giao tiếp với xã hội. Biết xả tâm, biết thương yêu, biết tha thứ những lỗi lầm của người khác. Đó là người Cư Sĩ tu tập như vậy là đủ, không cần phải tu tập gì hơn, bởi vì mình ở một cái vai trò nào thì mình phải tu đúng pháp nấy. Không thể tu các pháp khác, không thể tu pháp khác.

Thì hôm nay, thì mấy con theo Thầy thấy thì Thầy có dặn cô Út á. Phải sắp xếp mấy con lớp nào theo lớp nấy. Nghĩa là bây giờ cái nhóm mà Cư Sĩ mà ở dài hạn thì phải sắp xếp theo ở dài hạn. Còn quyết tâm ở tu lâu thì phải sắp xếp ở tu lâu.

Còn Tu Sĩ thì cái số mà quyết tâm tu để chứng đạo. Còn cái số tu mà mới vào tu chưa biết gì thì phải sắp xếp theo cái từng lớp hết. Dù một người, dù có một người cũng sắp xếp ở một lớp, chứ không thể sắp chung. À nói giờ có một người thôi để cho chung với cái lớp khác, không được. Nếu mà nhận tu thì phải theo lớp đúng thứ tự, chứ không. Con cứ ghi ấy con, ghi cái người nào mà xin phép ở tu luôn đó, mình sẽ sắp xếp những cái. Bởi vì mình ở tu luôn mà con như là Tu Sĩ đó. Sắp xếp những người Cư Sĩ vào một cái khu, rồi sau đó sắp xếp vào cái lớp học. Cái lớp đó Thầy sẽ kiểm tra lại, coi lại cái sự tu tập của họ ra sao rồi Thầy giúp đỡ. Để rồi phân lớp.


40-BIẾT PHÁP PHẬT RỒI NÊN BUÔNG XẢ HẾT

 

40-BIẾT PHÁP PHẬT RỒI NÊN BUÔNG XẢ HẾT

(00:00) Trưởng lão: Hôm nay không biết mấy con gặp Thầy lần thứ mấy rồi đây, nhưng không biết tu được cái gì rồi? Có lẽ là có người gặp hai lần, có người được ba lần. Nhưng sự thật ra mấy con ráng tu, mấy con! Cuộc đời các pháp đều vô thường, cuộc đời không có gì hết. Với cái đôi mắt mình nhìn mà còn có thì mấy con tu xả không hết. Mà nhìn cuộc đời, mấy con biết đức Phật nói rất rõ: “Các pháp đều vô thường, không có gì là ta, là của ta, là bản ngã của ta.”. Không có một cái gì là của mình hết. Các con cứ nghĩ đi, cái người chết rồi có mang theo được gì không? Toàn bộ không có mang theo được gì hết.

Cho nên, vì vậy mà trong khi chúng ta biết được Phật pháp, biết được đường lối tu tập, hãy lo mà thoát ra khỏi bốn sự đau khổ của kiếp người. Đời sống là khổ mấy con, gọi là sanh mà.

Già là khổ, may là Thầy tu như vậy, chứ không khéo cái cơ thể mà già yếu như Thầy, nó đứng, nó đi lụm cụm khổ lắm mấy con. Đâu phải mưa gió như thế này thì ban đêm ngủ nó đâu có yên đâu. Nó nhức chỗ này, nó đau chỗ kia chớ đâu phải dễ. Mấy con chưa có già, mấy con chưa biết cái người già nó khổ nhiều. Đó là cái khổ của mình, rồi đi đứng lụm cụm, ăn uống rất là khổ, đủ thứ khổ.

Rồi bệnh, có ai bệnh mà không khổ? Nhỏ cũng bệnh, già cũng bệnh, bệnh là khổ. Nếu mà không làm chủ được nó thì mấy con làm sao thoát khổ được.

Rồi chết, đâu phải khi …​ mấy con nằm xuống nó chịu chết nó liền đâu. Nó dằn vặt đủ cách nó mới chịu chết chứ đâu phải. Nó tan rã cái cơ, cái thân tứ đại này nó rã thì nó đau khổ vô cùng. Biết được cái khổ như vậy thì phải ráng lo tu, còn có cái gì đâu.

Các con chết, cha mẹ mấy con có thương yêu cách gì mấy con cũng không thể mang theo cha mẹ mình được. Mà con cái, mình có thương yêu nó cách gì mình cũng không làm sao thay thế nó được. Cho nên không có người nào mà mình mang theo được hết dù thương yêu bao nhiêu. Bỏ hết xuống đi, bỏ hết, đời không có gì. Mấy con dù là hiện giờ mấy con đi học, có bằng tiến sĩ, có này kia đó là danh vọng chứ cuộc đời có cái gì đâu. Rồi từ cái danh vọng, cái nghề nghiệp đó để mấy con làm ra tiền, để nuôi sống bản thân mấy con chứ có cái gì. Nhưng rồi cái gì nó cũng là vô thường hết, không còn cái gì hết.

(02:35) Cho nên khi biết Phật pháp thì bỏ hết, mấy con! Đóng cửa khép lại! Ngồi mà kiểm tra, ngồi mà xem lại cái tâm của mình, coi nó im lặng bao lâu. Tu là tu cái gì mấy con? Là xả cái tâm ly dục, ly ác pháp, từng cái tâm niệm của mình. Ví dụ như Thầy ngồi im lặng thế này, xem cái tâm xem coi nó còn nghĩ gì. Đời có gì đâu nữa, tất cả các pháp đều vô thường. Thử hỏi cái tâm nó còn dính mắc cái gì đây mà nó khởi niệm. Mà nó khởi từng niệm nó thì mình có phương pháp, mình có cách thức, mình xả tâm đó đi.

Khi mình chưa biết cái pháp Như Lý Tác Ý thì một cái niệm mà đã khởi ra thì mình tư duy: đây là cái niệm thương, đây là cái niệm ghét, đây là cái niệm ham muốn. Bây giờ ngồi đây mà nó khởi muốn ăn cái này, muốn ăn cái kia, đó là dục. Còn nó khởi ra thương con, thương cái hoặc là thương cha, thương mẹ, đây là niệm ái kiết sử chứ gì. Các con thấy rõ, cái gì nó cũng không qua được cái tri kiến hiểu biết của mình. Những cái này đều là khổ hết, mấy con. Rồi niệm danh, niệm lợi: “Bây giờ tôi nghĩ cách tôi làm ra tiền như thế này, có tiền phải chi như thế nào, phải làm sao” Rồi ơn, rồi nghĩa, rồi giúp người này, rồi tạo cái ơn, cái nghĩa người kia để cho nó dính nhau, cái kiết sử, cái kiết sử, cái ái kiết sử này rất là khổ, mấy con!

Cho nên biết pháp Phật mình tu, mình bỏ hết. Sống không còn có cái tình cảm như cuộc đời bình thường nữa. Mà hiện giờ, chúng ta gom lại, mình sống một mình, mình tu, phải phòng hộ mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của mình. Cho nên sao Thầy thấy mấy con tu lâu quá! Cỡ mà Thầy có người hướng dẫn, chắc là trong vòng chừng cao lắm một tháng là xong. Tại sao? Tại vì bỏ hết rồi còn gì.

Cho nên trong thời đức Phật, mấy con nghe các vị quan khi mà được vua cha sai đến thăm đức Phật. Khi nghe đức Phật tu chứng rồi, vua cha muốn mời đức Phật về nước, thì lúc bấy giờ sai các quan đến đó để thỉnh đức Phật. Nhưng mà khi các quan đến đó nghe đức Phật thuyết pháp xong rồi thì mấy ông quan này không muốn về nữa, ở luôn. Tại sao người ta bỏ được người ta ở luôn, mấy con? “Các pháp vô thường” mà. Chức quan, rồi vợ con, người ta còn cái nhà chứ đâu phải không. Rồi tiền của người ta có, nhà cửa người ta có mà người ta bỏ. Người ta theo đức Phật luôn, đi xin ăn như đức Phật, còn ôm cái bình bát, ba y, một bát như vậy mà người ta vẫn chấp nhận đời sống như vậy. Tại sao? Người ta đã hiểu, dù mình có đeo đẳng cái chức quan tước, dù có nhà cao cửa rộng, dù là vợ con, dù là cha mẹ đi nữa, nhưng không thể cứu mình được. Cho nên người ta bỏ liền, người ta không trở về. Rồi vua cha lại sai một tốp khác cũng đến đó nghe Phật thuyết pháp xong họ cũng ở đó luôn. Tại sao ngày xưa, người ta nghe được pháp của Phật mà bỏ. Người ta nghe Khổ, Tập, Diệt, Đạo, người ta nghe bốn cái chân lý của đạo Phật, người ta thấy cuộc đời chẳng có gì hết, người ta bỏ hết xuống.

(05:55) Còn chúng ta thì bỏ không được, vẫn còn dính mắc. Tại sao vậy, mấy con biết không? Mấy con còn trẻ đi vào đây đó, cha mẹ nghe nói đi tu mà cái đầu mà cạo rồi thì nghe cũng muốn khóc, dính mắc quá bỏ không được. Các con thấy chưa? Đó là còn những cái duyên, cho nên vì vậy đó, mình khéo léo, mình không thể làm một đứa con bất hiếu. Mình đi tu mà cha mẹ mình khổ thì sao đành. Cho nên mình về, mình thuyết phục bằng cách này hoặc cách khác để cho cha mẹ mình hiểu biết, hay là gia đình mình, cha mẹ hiểu biết. Tu nó lợi ích như vậy chứ không phải là tu để cầu khẩn người nào cứu khổ mình, mà chính mình phải tự cứu lấy, đó là sự nỗ lực của chính mình thôi. Đó thì mấy con thấy mình học Phật pháp là học như vậy.


Chủ Nhật, 4 tháng 6, 2023

39-CÁCH THỨC TU TẬP XẢ TÂM

 

39-CÁCH THỨC TU TẬP XẢ TÂM

Muốn trau dồi tâm xả các pháp thì ta phải làm sao? - Hãy tìm một nơi thanh vắng, tịch mịch như trong rừng, gốc cây, hang đá, khe núi, bãi tha ma, lùm cây ngoài trời, bóng mát, trong chòi lá để tập xả các pháp. Ở ngay trung tâm thành phố thì khó mà xả được, nhất là đối với người sơ cơ.

Sau khi ăn cơm độ hai tiếng đồng hồ, khi thức ăn đã tiêu hóa, lúc không thấy no, ta mới bắt đầu tu tập: ngồi kiết già, lưng thẳng, an trú, đặt niệm trước mặt, quán sát:

A- SẮC DỤC: Con người ta sinh ra từ sắc dục; nó là con đường sanh tử luân hồi, cho nên, ta phải lấy nó làm đối tượng quán chiếu. Nó là con đường đưa đến đau khổ cho ta và cho người: thương yêu, cưới nhau rồi sinh con đẻ cái, lo nuôi nấng cho con lớn khôn, rồi dựng vợ, gả chồng cho nó. Cả một đời đau khổ! Vậy mà người ta cứ chạy theo sắc dục. Quả là vô minh! Quả là ngu si! Ta phải như lý tác ý:

“Sắc dục là con đường sanh tử của muôn loài, con đường đau khổ từ kiếp này sang kiếp khác. Ta phải xả bỏ, từ khước, thoát ly ra khỏi; từ giã, không nên để tâm vướng mắc nó nữa”.

Ngồi yên lặng một lúc thì ta lại tác ý xả nữa, xả hoài cho đến khi nào ta thấy tâm ta hoàn toàn sạch hết thì sự tu tập mới viên mãn.

Đức Phật dạy như thế mà thôi, riêng Thầy, rút ra từ kinh nghiệm bản thân, Thầy dạy cho các con để tu tập rốt ráo, để thấy con đường giác ngộ thênh thang. Nếu không đặt niệm trước mặt, không dùng pháp hướng như lý tác ý thì khó mà xả được tâm này. Nó chờ cơ hội để bùng lên như lửa. Ta phải tu tập hoài để cho nó thấm nhuần tận xương tủy mới thôi, chớ có tưởng ngồi im lặng một lúc thấy khinh an, hỷ lạc mà hài lòng. Hàng ngày các con phải siêng năng trau dồi, tu tập câu này để đoạn tuyệt, dứt tận tâm ái dục. Bản thân chúng ta sinh ra từ cha mẹ ta cũng là do tâm này, cho nên ta cũng không dễ gì mà dứt được nó.

Nếu câu này mà chưa đạt được kết quả (hãy còn dục), thì ta hướng tâm như lý tác ý:

“Sắc dục là bất tịnh, là uế trược, nhớt nhao, hôi thúi, khó chịu vô cùng, tạo muôn ngàn tật bệnh, tai ương, và truyền nối nhau nhân quả luân hồi từ kiếp này sang kiếp khác không bao giờ dứt; một người để lại muôn người khổ, nối tiếp nhau vô cùng vô tận. Ta phải xả bỏ, xa lìa, viễn ly vĩnh viễn; xem nó như rắn độc, ung nhọt; cho nó là hiểm nguy nhất, là tai họa, là ác độc, là bệnh truyền nhiễm, nan y khó chữa. Dứt khoát từ bỏ!”

Câu sau mạnh hơn, như truyền lệnh thì may ra ta mới có thể xa lìa. Cuộc đời tu hành là cả một sự rèn luyện, trau dồi, chứ không thể nói suông được. Nhắc xong là ta ngồi đó để lặng tâm, giữ tâm thanh thản. Một lúc sau ta lại nhắc nữa, nhắc hoài như đập những nhát búa để cho tâm dần dần thấm nhuần, trau dồi tâm, xả sạch sắc dục; thấy sắc dục là ta hoảng sợ, không dám nghĩ tới. Nếu không thì nó sẽ ngủ ngầm, tạm thời nằm yên, nhưng có dịp là nó len lén ngắm nhìn (người nữ). Tu tập được thì thấy nó như rắn độc, là bệnh tật, là khổ đau, không còn cảm giác thích thú nữa.

Trong kinh Tứ Niệm Xứ có dạy trên thân quán thân, nhưng đây là dạy chung chung, người tu tập chưa nắm vững. Thí dụ Phật dạy trên thân quán thân để khắc phục tham ưu của mình, mà mình không biết lúc nào khắc phục tham ưu, lúc nào khắc phục bất tịnh. Ở đây ta xả cái tâm sắc dục, tâm ái bằng cách đặt niệm trước mặt, tức là trên thân của ta quán thân, quán thân mình và quán các pháp bất tịnh. Sau này có dịp Thầy sẽ giảng rõ hơn, dùng câu pháp hướng nào để phá vỡ cái nào mà ta đang bị vướng mắc. Người đọc kinh sách Phật, không hiểu mà tu tập nay pháp này, mai pháp khác, không có kết quả cụ thể; càng tu càng chán nản, lầm đường, lạc vào pháp tu của ngoại đạo mà cứ tưởng là pháp Phật.

Tóm lại, muốn xả tâm vô lượng ly sắc dục thế gian thì ta phải siêng năng trau dồi tâm xả của ta hằng ngày, không được biếng trễ thì mới xả ly được. Hãy tinh tấn, chớ có phóng dật theo nó; nghĩa là luôn luôn tinh tấn ngăn chặn, nhất là đối với nữ sắc. Đó là điều tiên quyết quan trọng. Đừng có nhìn gương mặt người nữ, đừng có nhìn tướng tá, làn da người nữ, mắt, môi của người nữ. Phật dạy: “Ta không thấy có một pháp nào, lôi cuốn người nam bằng nụ cười, ánh mắt, làn da, hương thơm của người nữ”. Vậy, muốn tập xả tâm này thì ta không được phóng tâm theo nó. Đừng chạy theo nó. Ráng tập luyện xa lìa nó như vậy độ ba tháng sau quý vị sẽ thấy kết quả rất tuyệt diệu. Nếu quý thầy tu tập mà hôm sau gặp các bà, các cô rồi nói chuyện huyên thuyên, thì thà rằng trở về nhà cưới vợ cho xong, ngồi tu cho có hình thức làm gì, vô ích!


38-TU CHƯA ĐƯỢC THÌ CỨ LÀM VIỆC ĐỂ XẢ TÂM

 

38-TU CHƯA ĐƯỢC THÌ CỨ LÀM VIỆC ĐỂ XẢ TÂM

(1:37:22) Sư Thanh Quang: Con thưa Thầy! Sư Nguyên Tánh ra ngoài một thời gian thì cũng không có vấn đề gì cả. Thế nhưng mà rồi Sư tha thiết về tu nên là rồi sẽ Sư lại tự quay về trong Tu viện. Thế thì con thưa Thầy thế bây giờ để Sư Nguyên Tánh ở trong Tu viện này có được không?

Trưởng lão: Theo Thầy thấy, có cái chuyện gì thì bây giờ Nguyên Tánh hãy cần phải ra trợ giúp con thêm, có cái gì phải giúp đỡ với nhau, sai bảo nhau để mà làm cái công việc. Chứ bây giờ mà có hai người ở ngoài đó mà bây giờ vào đây, còn có mình con ở ngoài đó, thì Thầy thấy mình con thì quá vất vả. Có thể mà con giúp được cái gì thì con hãy giúp cho Thanh Quang làm công việc gì trong cái giai đoạn này hơn là trong cái giai đoạn mà con vào đây tu.

Mà vào đây tu mà trong cái giai đoạn này thì con sẽ không có thể theo kịp các cái Sư này đâu. Thầy đã chọn lấy rồi, thì con phải là vào cái Tăng đoàn thứ hai rồi. Mà bây giờ nếu mà vào Tăng đoàn thứ hai thì mấy con tốt hơn, bởi vì con làm việc đi. Phải không?

Còn bây giờ mà nếu mà Tăng đoàn thứ nhất thì không thể không thể lọt được vào. Nó còn, bởi vì mình đã đi ra một cái thời gian rồi thì thế nào mình muốn xả cho hết cái tâm của mình, trong khi mà mọi người, người ta nỗ lực thì mình không thể được. Căn bản mình nó còn yếu lắm.

(1:38:39) Sư Thanh Quang: Thưa Thầy! Thế còn Pháp Châu nữa thì sao?

Trưởng lão: Pháp Châu thì kể như là đi tới đi lui rồi, thì cũng chỉ có nằm chờ đó thôi chứ còn vô không được đâu mấy con. Coi vậy chứ vô, coi vậy chứ không thể, thành ra…​ Phải không, mình phải thấy được chứ!

Sư Nguyên Tánh: Khó lắm Thầy. Bây giờ con ngồi con xả tâm thôi, chứ còn bây giờ ngồi đây cũng không ngồi nổi.

Trưởng lão: Bởi vậy Thầy nói nó chỉ có lo xả thôi chứ còn không cách nào khác hơn. Pháp Châu thì bây giờ chỉ có ở mà lo tu tập xả tâm. Chứ không nói mà bây giờ mà vô ngồi tu thì ông này vô tu ít bữa sinh tưởng, nó loạn thần kinh nữa là khác. Không thể được. Bởi vì Thầy người nào là Thầy cũng biết người nấy hết chứ đâu phải.

Thôi! Bây giờ mấy con về nghỉ để lo. Còn ngày mai chắc con đi Đồng Tháp con?

Sư Thanh Quang: Vâng! Con xin Thầy con sẽ, mai con nghỉ một ngày, rồi sau con đi Đồng Tháp. Con nghỉ ở đấy một vài ngày nữa rồi con sẽ về. Đi hôm hổm, mọi người mong tha thiết về là được đi ra cùng Thầy về, chứ còn mà Thầy không về là mọi Phật tử họ buồn lắm.

Trưởng lão: Có về, về đọc cái bức thơ của Thầy thì mọi Phật tử đều phấn khởi.

Sư Thanh Quang: Cô Bích cô ấy ra tiên đoán rồi, cô Liễu Tâm đây cô đã đưa tin là Thầy Thông Lạc sẽ không ra đâu. Cô đã đưa cho các Phật tử biết

Trưởng lão: Chứ cô vô trong này cô ở mà cô không biết sao được. Trời đất ơi! Công việc của Thầy ghể lắm.

Sư Thanh Quang: Cô biết đấy. Hóa ra giờ cô nói đúng.

Trưởng lão: Cô biết liền chứ. Cô thấy Thầy làm công việc đâu phải mà ít đâu. Cô vô đây mà, cô sống cô thấy rõ lắm mà. Với đồng thời, thật sự ra Thầy đi là Thầy không nói cho ai biết. Biết một cái là rầm rộ, cực Thầy lắm mấy con. Nên Thầy đi Thầy âm thầm chứ còn không nói đâu. Đi vụt đến, ai có duyên thì gặp, mấy con hẹn không kịp đâu. Mà hô về thì rồi thôi.

Sư Thanh Quang: Con bây giờ thì con cũng không buồn vì người đến người đi như thế nào nữa rồi. Ai mà có duyên thì họ đến. Họ không có duyên thì mình không có cách nào lôi kéo họ được.

Trưởng lão: Đúng vậy đó con.

Sư Thanh Quang: Vâng. Thế và mọi cái nó ở trong nhân quả hết mà. Có cái gì ngoài cái nhân quả đâu mà mình phải…​ (. . .)

Trưởng lão: Đúng vậy! Đó là cái tri kiến nhân quả đó con. Mình phải thấy nhân quả. Cho nên nó an vui lắm.

Sư Thanh Quang: Đó cũng chính là cái quả đắng mà con phải trả, con phải chịu thế. Con cũng thấy có những chỗ, có những nơi, có những Phật tử hết sức nhiệt tình họ giúp đỡ cho con, họ giúp nhiều lắm. Nếu không có họ, con không thể được như thế. Nhưng cũng có những người thì họ phản lại.

Trưởng lão: Họ phản lại chứ sao? Lẽ đương nhiên có ngọt có đắng chứ? Đâu có ngọt hoài hết đâu? Mà đâu có đắng hết đâu?

Sư Nguyên Tánh: Vất vả, như con không đủ bản lãnh thì không được Thầy. Như con mà thành lập nghe chừng khó

Sư Thanh Quang: Tất cả không có cái gì ngoài Thầy cả. Thầy đứng ở đấy Thầy thấy hết tất cả mọi việc rồi.

Trưởng lão: Thầy biết hết rồi.

Sư Thanh Quang: Thầy tung lưới ra, tất cả là con mắc ở trong lưới ở đoạn nào, như thế nào là Thầy thấy hết rồi. Trong nhân quả là thế. Con vui lòng chấp nhận tất cả những chuyện đó!

Thế ra Nghệ An là con ít có duyên lắm với Nghệ An với Hà Tĩnh. Không biết xa xưa nó như thế nào. Rồi có duyên…​ (. . .) thật, từ Bắc Ninh, Hải Phòng mấy chỗ đó họ giúp đỡ rất nhiều.

(1:41:53) Trưởng lão: Nó có cái duyên mình mới hóa độ mới được. Không có duyên là rất khó. Không phải dễ.

Sư Thanh Quang: Không biết cái vùng đó đối với con như thế nào, xa xưa thế nào mà Nghệ An đối với con nó như thế. Họ hẹn con rất nhiều rồi mà cuối cùng họ không ra được! Cứ hẹn đi hẹn lại mãi rồi họ không ra được.

Đáng ra tháng bảy là họ mang máy ra họ đóng gạch cho con nhưng rồi gặp những chướng ngại do không ra được cho đến tận ngay bây giờ. Thế là họ cũng hi vọng đợt này Thầy ra. Thế nhưng mà họ lại không thấy Thầy ra thì lại có căn cứ để cho họ nói là đấy sư Thanh Quang bảo với tôi…​. (. . .)

Trưởng lão: Không! Không! Không! Để Thầy có cái bức thư. Có cái bức thư là thay mặt Thầy,

Sư Thanh Quang: Không nhưng mà tất cả bây giờ con đã thấy rằng nó trong nhân quả của nó hết mà. Nó đủ duyên thì nó đến, nó chưa đủ duyên thì nó chưa có những điều ấy, có gì đâu. Không mong muốn được gì nhiều cả, đừng bồn chồn, nóng nảy! Nó làm khổ mình. Mình không đạt được cái điều mình mong mỏi rồi mình lại buồn bã, thế thì có phải mình tự làm khổ mình không? Việc gì mà phải như thế?

Trưởng lão: Rõ ràng. Có ích lợi gì đâu? Nhân quả nó như vậy mà. Cái duyên nó đến.

Sư Thanh Quang: Vâng. Thôi thế thì Thầy cho con biết rồi thì con cứ về con tổ chức đúng rồi. Thưa Thầy có cái bức thư này, con không gặp được cái cô, cô Liên Tịnh, cô Tịnh, cô Liễu Châu cô gửi đây nhưng con không biết làm sao con đưa được. Mai Thầy sang lớp học nữ ạ?

(1:43:15) Trưởng lão: Thầy sẽ đem sang lớp học. Con đưa thì Thầy sẽ gởi cho cô Út đưa cho cô Liên Tịnh.

Sư Thanh Quang: Thầy đưa cho cô Út ạ?

Trưởng lão: Đưa cô Út…​ (. . .) đưa cô Út chứ có gì đâu, không sao. Cô Út sẽ đưa lại cho mấy người. À cô Liễu Châu.

HẾT BĂNG


92- TUỔI GIÀ CHỈ TU PHÁP XẢ

  92- TUỔI GIÀ CHỈ TU PHÁP XẢ, TUỔI TRẺ NÊN TU CÓ THỨ LỚP (00:00)  Phật tử : Hiện giờ, con không biết nên tu pháp nào nữa, nhờ Thầy tìm hộ d...