Thứ Bảy, 29 tháng 7, 2023

74- XẢ BỎ NHƯ ĐỨC PHẬT

 

74- XẢ BỎ NHƯ ĐỨC PHẬT

(15:28) Hôm nay chúng ta đứng lớp, chúng ta dạy đâu có nghĩa chúng ta là thầy của mọi người, có phải không? Mấy con mượn vào kinh sách của Phật, mượn vào lời của Thầy, mượn những ý của Thầy, những ý của Phật mà dạy lại, truyền đạt lại cho cùng huynh đệ với nhau, để chúng ta cùng thông hiểu, để chúng ta góp ý với nhau để làm chúng ta thấu suốt. Có gì mà phải tranh cãi?

Rồi khi mà chúng ta trở thành một người tu sinh trong lớp học này. Đứng lớp thì chúng ta là giảng viên, nhưng mà khi chúng ta trở thành tu sinh của lớp này, thì chúng ta vẫn học những cái hay, cái dở của những người khác trong lớp này. Thì có người khác đứng lên, thì chúng ta vẫn coi người đó là thầy, đâu có khác gì đâu mấy con. Chứ đâu phải người đó là thầy, rồi mình chấp cái ngã của mình là thầy, rồi mình xuống mình ngồi lớp, hoặc là mình là trưởng đoàn của Tăng đoàn. Thì khi mình đứng lên mình hướng dẫn, thì mình đem hết cái trách nhiệm, bổn phận của mình, nhưng mà khi mình vào lớp học thì mình là một học viên ở trong lớp học này.

Nghĩa là chúng ta là người tu chưa chứng thì chúng ta phải thấy mình như vậy. Còn mình tu chứng rồi, thì cái trách nhiệm, bốn phận của mình truyền đạt cái hiểu biết của mình, chứ không phải cái mà mình vay mượn của Phật, của người khác. Còn hiện giờ mấy con toàn là vay mượn của người khác để nói lại mà thôi, để thay Thầy nói lại những điều Thầy hướng dẫn cho mấy con. Cho nên mấy con phải cố gắng, mấy con. Cố gắng!

Hôm nay mấy con chính thức vào được Tăng đoàn, vào được Nam cư sĩ đoàn, thì mấy con chính thức là đệ tử của Chơn Như, thì ít ra mấy con phải làm sao cho xứng đáng là đệ tử của Chơn Như. Một khi mấy con bước ra khỏi cổng Tu viện Chơn Như, thì mấy con càng giới luật, càng nghiêm chỉnh hơn. Nó là ánh sáng, nó là những hành động của sự sống của Đức Phật ngày xưa. Chúng ta làm sao phải sống đúng như Phật.

Đức Phật là một Thái tử, con của một nhà vua giàu sang vô cùng, bỏ cung vàng điện ngọc. Chúng ta sánh với Đức Phật, chúng ta có bằng gì Đức Phật đâu mấy con. Không có gì mà chúng ta bằng Đức Phật hết, thế mà Đức Phật bỏ rồi còn ba y, một bát đi xin ăn. Bỏ hết. Trong thời gian Đức Phật xa lìa đất nước của mình, xa lìa vợ con của mình, không bao giờ trở về đến khi tu chứng mới thôi.

(18:19) Chúng ta cũng vậy chứ. Bỏ hết thì phải bỏ hết. Bỏ nửa chừng! Bỏ nửa chừng là sao mấy con biết không? Ít hôm có chuyện gì gia đình của mình, chạy về thăm cái đã, giải quyết cái đã. Tu như vậy biết bao đời mấy con mới được, mấy con? Một khi đã không tu thôi, mà đã tu thì quyết bỏ sạch. Tu làm sao để một ngày nào đó, mình trở về mình độ những người thân của mình như Đức Phật, tu chứng rồi mới trở về độ. Có bao giờ Đức Phật nửa chừng mà chạy về thăm nhà bao giờ? Thăm vợ thăm con coi nay nó ra sao không? Thăm cha mình coi nay cha mình ra sao không? Không. Mấy con đọc trong lịch sử của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, các con có thấy điều này không?

Tại sao cái hình ảnh, cái gương hạnh của Đức Phật như vậy, mà tại sao chúng ta không soi gương như vậy? Để rồi chúng ta cứ chạy tới, chạy lui, chạy tới chạy lui, để làm gì? Thầy nghe có người xin Thầy để về lo vụ đất đai. Đất đai thì giao hết, viết giấy uỷ quyền giao hết. Hôm nay đi tu là chỉ biết đi tu thôi, chứ không biết gì nữa. Thầy biết đó là cái trình với Thầy.

Nhưng trước khi chưa vào Tăng đoàn thì thôi, mà đã vào Tăng đoàn thì nhất định là sống chết đúng Giới luật của Phật, lìa xa hết những nhân quả của thế gian. Như vậy mới gọi là vào Tăng đoàn chứ!

Còn Nam cư sĩ đoàn của mấy con là chuẩn bị cho tư tưởng, tinh thần của mấy con. Chứ đừng nghĩ tôi là cư sĩ, tôi cũng còn phải chạy tới, chạy lui với gia đình này kia. Đừng nghĩ như vậy. Chính vào cư sĩ là một cái tên để cách thức chúng ta sống làm gương cho người cư sĩ khác, nhưng vẫn cái hạnh của chúng ta không thua gì Đức Phật ngày xưa, hạnh buông xả. Cho nên Thầy mong rằng mấy con nhớ rằng phải xả hết, từ cái hình tướng cho đến cái tinh thần của chúng ta đều xả xuống hết. Chúng ta chỉ còn là một tu sĩ ba y, một bát.

(20:39) Người cư sĩ chúng ta cũng lấy cái tinh thần giải thoát của đạo Phật, lần lượt, hôm nay chúng ta cố gắng khắc phục gia đình của mình, cố gắng! Bởi vì mình còn bận chiếc áo cư sĩ, thì mình chưa phải phạm phải giới của người tu sĩ đâu, là mình còn về thăm gia đình, mình còn cố gắng khắc phục. Bởi vì mình không thể thành một tu sĩ như Đức Phật được, là vì mình biết gia đình của mình còn những cái khó khăn chưa có thể chấp, chưa có thể hoàn toàn chấp thuận được. Cho nên vì vậy mà mình cố gắng, mặc dù là mình có cái ý chí quyết tâm trở thành một tu sĩ hoàn toàn trong chiếc áo cư sĩ. Thì các con lần lượt giải quyết cho gia đình mình được rất an ổn.

Bởi vì, mình giải quyết như thế nào? Mình phải xác định cho gia đình mình biết, cho cha mẹ mình biết sanh làm người có bốn cái đau khổ sanh, già, bệnh, chết. Và chết đi không biết về đâu, mà mục đích theo đạo Phật chết phải biết chỗ mình về. Và chết lúc nào chết, sống lúc nào sống, đều làm chủ sự sống chết. Muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống. Đó là quyền sống chết trong tay của chúng ta chứ không phải còn quyền sống chết của nhân quả. Người tu sĩ chúng ta phải có một quyết định cho đời sống của chúng ta, cho nên chúng ta mới dứt hẳn tất cả những cái sự ái kiết sử, dây mơ rễ má này mà trói buộc chúng ta, mà không cho chúng ta đi vào con đường giải thoát được.

(22:15) Vì còn những sự trói buộc của ái kiết sử của gia đình thì không thể nào mà chúng ta giải thoát. Đã quyết thì từng giờ, từng phút mấy con phải tu tập như thế nào? Hằng ngày phải xả. Nói xả là xả cái gì? Xả sao mà ít hôm lại chạy về gia đình được? Như vậy có xả không mấy con? Mấy con bị cái tâm mấy con gạt mấy con: “Để tôi về gia đình tôi giải quyết cho nó ổn”. Sự thật ra bị cái tâm mình gạt. Bỏ là bỏ chứ!

Gương hạnh ngày xưa của Đức Phật còn đó, Đức Phật có bao giờ chạy về gia đình mình giải quyết gì đâu. Không tu thôi, mà đã tu thì quyết định! Mình không nghĩ rằng mình tu ngày mai, ngày mốt mình chứng đạo, mà hôm nay tôi tu, tôi xả như vậy, tôi làm như vậy tốt, thì ngày mai sẽ chứng đạo. Tôi không biết ngày nào, nhưng mà hôm nay tôi làm tốt, giờ phút này tôi làm tốt. Tâm tôi sẽ bất động, luôn luôn bất động, ngày nay, ngày mai, ngày mốt, thì sự bất động này nó sẽ như thế nào mấy con biết không? Nó thu ngắn cái thời gian của mấy con lại. Còn mấy con không thấy cái kết quả này, mấy con cứ tu cầm chừng, tu lai rai những chuyện gì đó, rồi tư duy quán chiếu xả cho tâm mình nó an ổn lại thôi. Không phải đâu mấy con.

Mấy con biết, con đường của mình còn phải có những sự làm chủ thân tâm của mình cụ thể, rõ ràng chớ. Chứ đâu lẽ mình tu như vậy, mình thỏa mãn, mình cho như vậy là được rồi sao. Cũng như bây giờ không lẽ mấy con bận cái bộ y áo này rồi mấy con cho như vậy là đủ sao? Chưa đủ đâu.

(24:05) Con đường tu của mấy con đòi hỏi rất nhiều cái nhiệt tâm, nhiệt huyết đối với cái nhân quả bản thân của mình, đối với nhân quả của những người, cái nhân quả từ cha mẹ mình ra, là cái chùm nhân quả này. Cái chùm nhân quả của kiếp sống. Đừng nghĩ lo cho ai hết, mà bây giờ hãy lo cho chính bản thân của mấy con. Chừng nào mình làm chủ được sanh, già, bệnh, chết rồi, mình mới giải quyết.

Sáu năm trong rừng khổ hạnh, Đức Phật mục đích không còn nghĩ ngợi một cái gì xa xôi hết mà chỉ là làm sao làm chủ được bốn sự đau khổ sanh, già, bệnh, chết. Làm sao làm chủ được sự sống chết của mình, chừng đó Đức Phật mới mãn nguyện. Sau khi tu chứng, Đức Phật mới đem ra những điều cần thiết để dạy cho đệ tử của mình. Còn lúc tu chưa xong thì Đức Phật coi như là chết bỏ. Các con có nghe Đức Phật nguyện: “Nếu không chứng đạo, thà nát xương tại cội bồ đề mà không hề đứng dậy”.

Thì hôm nay mấy con đến đây để vào cái Tăng đoàn này, thà nát xương mà không rời khỏi Tu viện Chơn Như. Còn người nào mà còn cái ý mà muốn rời bỏ Tu viện Chơn Như trong khi mà tu chưa xong, thì đương nhiên mấy con đừng nhập vào Tăng đoàn Chơn Như mấy con. Nó phải có sự quyết tâm, sự nhiệt huyết như vậy, mấy con mới thấy được cái sự đạt được kết quả tu tập của mấy con.

Còn thiếu nhiệt tâm nhiệt huyết thì mấy con không thể. Mấy con thấy Đức Phật chưa gì hết, bỏ gia đình một cách mạnh mẽ. Con còn nhỏ, vợ còn trẻ, cha già mà ra đi mà bỏ là bỏ. Mà trong thời gian đi sáu năm khổ hạnh dưới cội bồ đề, Ngài không bao giờ trở về thăm gia đình chút nào cả. Đâu có nghĩa Ngài là gộc cây, ngọn cỏ, cục đá mà vô tri không có tình cảm sao? Bao nhiêu tình thương của gia đình, của vợ con, của cha già! Làm sao bao nhiêu cái tư tưởng đó không dày xéo lên tâm can của Đức Phật, mấy con? Thế mà Ngài quyết định xả là xả, bỏ là bỏ.

(26:41) Chúng ta thử một con người đâu phải đất đá, vậy mà Đức Phật xả là xả. Nhứt định là nhứt định. Trong khi Đức Phật chưa biết pháp tu, mấy con. Mầy mò từ pháp này đến pháp khác đủ loại, thế mà Ngài có ý chí quyết tâm vô cùng. Còn mấy con được pháp rồi, biết được cái chân lý rồi, giác ngộ được cái chân lý rồi. Tâm Bất động, thanh thản, an lạc, vô sự; ai lại không biết trạng thái này? Thế mà mấy con có bảo vệ được không? Hôm nay vào Tăng đoàn, mang cái hình sắc của Đức Phật ngày xưa, sống ba y, một bát, bỏ xuống hết. Chỉ cần thiết những gì cần thiết cho đời sống chúng ta mà thôi. Còn bao nhiêu chúng ta dẹp xuống hết.

Ngày Thầy ra khỏi Tu viện Chơn Như, cách đây một năm với bộ y áo mặc này. Hôm nay trở về cũng với y áo này, không có gì khác. Còn bây giờ mấy con đã quyết định trở thành đệ tử của Tu viện Chơn Như, hình ảnh của mấy con rất đẹp đẻ, giống y như Phật ngày xưa, thì tâm mấy con cũng làm cho giống y như Phật ngày xưa mới xứng đáng là đệ tử của Phật, mới xứng đáng là đệ tử của Chơn Như. Hôm nay trước mặt mấy con là đệ tử của Chơn Như, vậy mấy con làm sao cho xứng đáng đây? Phải nỗ lực tu tập như thế nào đây?


Thứ Sáu, 28 tháng 7, 2023

73- TU TẬP XẢ TÂM CHỨ KHÔNG PHẢI ỨC CHẾ THÂN TÂM - TU VỪA SỨC

 

73- TU TẬP XẢ TÂM CHỨ KHÔNG PHẢI ỨC CHẾ THÂN TÂM - TU VỪA SỨC

(30:03) Các con nhớ rằng Thầy nhắc nhở các con rất nhiều, nói chung là ở đây các con cũng vậy, cái phần tu của các con là chúng ta cố gắng mà chúng ta xả tâm, nó không phải là tu mà ức chế thân tâm của mình cho nhiều thời gian. Nghĩa là bắt đầu mình phải thức từ 7 giờ tối cho đến 10 giờ mới đi ngủ. Rồi từ 2 giờ chúng ta dậy, rồi tu tập cho tới khuya, tới 5 giờ, 6 giờ mới xả ra nghỉ, rồi ngày nào cũng tu tập như vậy, không phải. Chúng ta tu tùy theo đúng như cái sức của chúng ta, rồi bao nhiêu chúng ta xả thư giãn, nghỉ để cho nó nghỉ ngơi nó trở lại quân bình của một người bình thường, cũng như không có tu gì hết vậy để cho nó trở về vị trí đó thì cái đó là cái tốt.

Chứ không phải chúng ta tu liên tục từ ngày này qua ngày khác như vậy, chúng ta làm cái hành động đó là cái hành động ức chế mà chúng ta không biết. Bởi vì đó nhiều khi cái sức của chúng ta chưa có phải, nó tỉnh thức như vậy, nó tu tập xả tâm như vậy, nó chưa đến cái mức đó mà chúng ta bắt buộc mình phải làm như vậy, làm cho nhiều như vậy để cho nó mau, không phải đâu.Tu tập cái gì nó cũng đi từ từ.

Cho nên vì vậy mà Đức Phật nói, ví dụ như cái dây đàn, nếu mà chúng ta căng quá thẳng thì nó sẽ đứt dây, mà nếu mà chúng ta căng vừa thì nó phát âm ra đúng, nếu mà chúng ta làm biếng lên dây, nó chùng thì cái âm thanh nó không phát ra được, tất cả những cái đó thì tất cả những cái chuyện mà nói về cây đàn, thì trong cái bài kinh Đức Phật đã chỉ cho chúng ta biết cách thức tu. Thì chúng ta cũng biết rằng bây giờ cái sức của chúng ta, cái si của chúng ta nó đang si nhiều, mà bây giờ ép buộc nó phải thức nhiều thì tức là nó bị hôn trầm, nó bị thùy miên, rồi ngồi tu nó gục tới, gục lui, nó có lợi ích gì đâu. Đó, mình ép buộc nó như vậy rồi nó được, đâu phải được.

Mình phải biết rằng, khi mà chúng ta xả tâm thì “quán ly tham tôi biết tôi hít vô, quán ly tham tôi biết tôi thở ra”, thì chúng ta lại nhắc “quán ly sân tôi biết tôi hít vô, quán ly sân tôi biết tôi thở ra”“Quán ly si tôi biết tôi hít vô, quán ly si tôi biết tôi thở ra”. Dù một ngày chúng ta, cái sức của chúng ta tu được năm phút hay mười phút, hay hai mươi phút cũng đủ lắm rồi. Rồi mỗi ngày chúng ta siêng năng chuyên cần như vậy liên tục như vậy thì trong một tháng chúng ta sẽ thấy nó có tăng lên, cái niệm Si của chúng ta nó sẽ giảm đi. Nó tăng lên thì cái sức tỉnh của chúng ta tăng lên thêm được một phút, hai phút nữa, nó tăng dần, tăng dần cho đến khi tự nhiên nó tăng lên chứ không có ép nó phải thức cho đến khi nó bị gục tới, gục lui, đó là cách thức của chúng ta tu sai do cái sự ức chế tâm.

(32:27) Hiểu được như vậy thì chúng ta dù ở trong cái hoàn cảnh nào, cái môi trường nào mà sự tu tập về cái pháp Xả Tâm, thì đều là tốt cả hết. Còn nếu mà về đây, ví dụ như con về đây, ở đây mà tu tập thì nào là phiền phức giấy tờ, đủ thứ. Vả lại Giáo hội ở đây họ cũng không thích gì Thầy, bởi vì Thầy sống thì giới luật, còn họ thì không có giới luật, cho nên họ cũng không ưa. Cho nên cái người mới xin vào tu, tu viện càng ngày càng đông thì họ lại tìm cách không có để yên cho mình, mà họ không để yên thì nó rất khó. Vì vậy mà Thầy muốn chia ra, chia tất cả mọi tu sĩ ra, người ở chỗ này, kẻ ở chỗ khác mà không ai làm động mình, mà mình được yên tu.

Bởi vì con đường thiền này nó rất dễ, là vì mình tu theo cái đặc tướng của mình, mình tu theo sức của mình, rồi với cái nhiệt tâm của mình quyết tâm xả thì xả tham, sân, si, niệm si nó giảm thì tỉnh thức nó lên. Niệm tham nó giảm thì nó làm cho tâm mình nó an lạc, thanh tịnh; niệm sân nó giảm nó làm cho mình không có hung dữ, không có niệm ác nữa, nó cứ lầm lượt xả lần, xả lần. Con người của mình trở thành một hiền thánh, tức là nó có một cái tâm trạng rất là hiền, từ đó nó mới có đi đến cái chỗ mà trầm lặng, ít nói, không lý luận, không hơn thua, không ba hoa, không khoe khoang, không nói tu như này, như kia, mình tu được mà chẳng hề ai biết.


72-XẢ TÂM NGHI NGỜ

 

71-XẢ TÂM NGHI NGỜ

(01:00:01) Khi vị Tỳ Kheo đã gột rửa hết tâm ngã mạn, cống cao xong, vị ấy đặt niệm nghi ngờ trước mặt quán xét thấu đáo, tường tận.

Đó, bây giờ bắt đầu chúng ta hết cái tâm ngã mạn cống cao rồi thì chúng ta lại đặt cái niệm nghi ngờ.

Bởi vì cái nghi ngờ chúng ta nhiều lắm. Thấy cái người đó vậy cái mình nghi ngờ người đó là vầy, khác, nói xấu mình hay hoặc thế này thế khác. Thấy người đó vầy cái mình nghi ngờ họ là không ưa mình, hơi có cái gì đó cái mình thấy không ưa.

Do cái tâm nghi ngờ đó mà nó sanh ra những cái giận, cái hờn, cái phiền não, rồi cái không ưa với nhau, nó tất cả mọi cái. Cho nên cái nghi ngờ đó là cái phải đặt cái niệm, mình phải quán xét. Nó làm cho cái tâm mình chướng lắm, chướng lắm.

Ai mà làm gì mặc, mình chả biết thì cái nghi ngờ của mình không có, chớ còn không thì chút chút mình sẽ dễ nghi ngờ.

Thấy cái thằng đó hơi liếc liếc ngó trong nhà mình: “Thằng này ăn cắp nè!” Mình nghi ngờ, kiểu đó người ta ngó người ta thấy cái nhà mình có trái ổi, hay hoặc là có gì lạ lạ, người ta ngó cái mình thấy người ta liếc liếc ngó cái mình nói: “Thằng ăn cắp!” Người ta chưa từng ăn cắp mà mình cũng nghi người ta ăn cắp nữa. Cái đó là có tội không?

Thì cái nghi ngờ là cái - chẳng hạn là như - đâu phải là tất cả là những cái bậc Thánh hết cho nên có những cái tốt, mà có những cái xấu, do đó mình xét qua cái người đó, mình xét phần nhiều mình xét qua cái xấu của họ, cho nên mình nói: “Ông này tu hành chẳng ra gì hết!”

Nhưng mà mình không xét cái tốt của người ta, ít ra người ta có mười cái người ta cũng được năm cái tốt, còn năm cái xấu. Mình xét năm cái xấu mình nói: “Ông này tu chẳng ra gì được hết!”

Đó là cái sai của mình, bởi vì cái đó là nghi, nghi người ta tu chẳng ra được gì hết. Nhưng mà người ta tu là phải có được cái tốt, cái xấu của người ta chớ, chớ đâu phải là không! Cho nên cái nghi đó là cái làm cho chúng ta ngã mạn chúng ta trở lên, mà nó không triệt tiêu cái ngã mạn của chúng ta.

Cho nên ở đây Thầy nói: Mình tu thì mình tìm cái sự giải thoát, không có khen chê một người nào hết. Mà lỡ mình khen chê, mình thấy người đó sai, đúng, coi chừng cái sai, đúng của mình chưa hẳn đã được sai đúng đâu. Cho nên đó là cái nghi của mình đó.

Vị ấy từ bỏ tâm nghi ngờ ở đời, sống với tâm thoát ly nghi ngờ, gột rửa hết tâm nghi ngờ đối với các thiện pháp. Đối với giới luật, đối với thiền định của Phật, đối với trí tuệ của Phật phải gột rửa hết tâm nghi ngờ.

Nghĩa là đối với Phật, Pháp, Tăng, Giới của Đức Phật mà đã dạy chúng ta, chúng ta không có nghi ngờ nó, chúng ta nghĩ rằng đó là những cái pháp mà đưa đến chúng ta giải thoát hoàn toàn.

Còn nếu mà chúng ta nghi ngờ: “Phật Pháp nói vậy chớ chẳng làm gì được hết đâu, thôi!” Đó là mình đã nghi rồi thì không bao giờ mình tu tập được đâu.

Cho nên mình phải nghĩ rằng trước Đức Phật đã làm được, sau Đức Phật còn nhiều bậc Thánh Tăng làm được, kế đó trong thời đại này còn có những người làm được chớ không phải không!

Cho nên chúng ta phải quét sạch cái tâm nghi ngờ đó, cho nên chúng ta tin, chúng ta rất tin ở Phật, ở thiền định của Phật, ở giới luật của Phật, ở Pháp của Phật và ở trí tuệ của Phật. Cho nên chúng ta gột rửa hết cái tâm nghi ngờ Phật, Pháp, Tăng và Giới luật.

Nhờ gột rửa hết tâm nghi ngờ đối với các pháp, nhờ thế mà lòng Từ Bi lân mẫn của chúng ta đối với chúng sanh, với tâm Từ, Bi, Hỷ, Xả vô bờ bến, biến mãn phủ trùm tất cả sanh linh, vạn vật mười phương.

Đây là giới đức thứ chín của vị ấy trong giới luật của Đức Phật.

Đó thì đây là cái giới đức thứ chín mà khi xả hết cái tâm nghi ngờ.

Đó thì quý thầy sẽ học được những cái giới như vậy thì quý thầy thấy cái tâm hồn của mình như thế nào? Thanh thản vô cùng, vô lượng!


71-XẢ TÂM NGÃ MẠN

 

71-XẢ TÂM NGÃ MẠN

(56:33) Khi vị Tỳ Kheo đã gọt sạch hết trạo cử, hối tiếc xong, vị ấy đặt niệm trước mặt, quán xét cho thấu đáo tường tận mạn.

Mạn là ngã mạn đó.

Vị ấy từ bỏ ngã mạn ở đời, sống với tâm thoát ly ngã mạn, gột rửa cho sạch hết tâm ngã mạn, nhờ thế lòng từ mẫn, thương yêu tất cả chúng sanh, loài hữu tình, với tâm Từ, Bi, Hỷ, Xả vô bờ bến biến mãn khắp tất cả muôn phương, nhờ thế vị ấy mới gột rửa sạch tâm cống cao ngã mạn của mình.

Đây là giới đức thứ tám của vị ấy trong giới luật của Đức Phật.

Đó là cái giới đức thứ tám của cái tâm ngã mạn, mình quét sạch nó ra.

Ngã mạn coi vậy chứ khó lắm, bởi vì khi mà chúng ta đặt cái niệm trước mắt rồi chúng ta quán xét suy tư lại hằng ngày mình có những cái hành động ngã mạn ở trong đó.

Nó vi tế, rất vi tế, do đó chúng ta quán xét chúng ta mới thấy được cái hành động ngã mạn. Từ đó cái hành động ngã mạn mà mình chỉ sơ xuất thôi, mình thấy nó không có, nhưng mà rồi cái người khác người ta nhận xét mà người ta không dám nói ra.

Chẳng hạn là như mình lơ đễnh một chút cái ngã của mình nó lộ ra người ta thấy, mà mình không thấy cái ngã của mình. Mà hễ mình nhắc mình thì mình đỏ mặt lên liền, cho nên người ta ít có muốn nhắc là như vậy.

Nhưng mình phải là quán xét, mình đặt cái niệm ngã mạn của mình, mình quán xét. Ngày hôm đó mình có cái hành động nào mà ngã mạn, mình quán xét, mình suy tư. Mình vô tình chớ không phải mình hữu ý nhưng cái ngã của mình nó vẫn còn, cho nên cái hành động của mình nó có cái vẻ ra ta đây đó, thì tức là ngã mạn.

Nhất là khi mà chúng ta tu được một chút ít nào đó, coi chừng mà cái ngã mạn chúng ta theo đó. Cũng như chúng ta học được một ít gì đó, hay hoặc là chúng ta học giỏi hơn mọi người trong lớp rồi, tuần này chúng ta được hạng nhất rồi, coi bộ vô trong lớp, coi bộ thiên hạ mình đạp dưới chân hết, hiu hiu tự đắc lắm.

(58:24) Cho nên vì vậy mà tuần sau nó xuống cái hạng mười cái hoảng hồn rồi, lật đật! Bởi vì mình nghĩ rằng mình hạng nhất thì phải hạng nhất luôn, nhưng mà không ngờ lại người ta lại dở hơn mình thì người ta lại cố gắng học hơn, còn mình lại ngã mạn mình không lo học, cho nên mình lại thua.

Mình thua bắt đầu cái mặt mình nó buồn so. Buồn so tức là cũng ngã mạn của mình đó, chớ không phải là nói mình hiu hiu tự đắc đó là ngã mạn, mà lại buồn là không ngã mạn. Chính cái buồn cũng là cái ngã mạn, buồn vì mình thua người ta mình ngã mạn, tức là cái ngã mạn của mình.

Cho nên mình phải xét nhiều khía cạnh để cho mình diệt cái ngã mạn của mình, từ đó cái oai nghi tế hạnh của một người mà giới đức, họ không bao giờ để kẽ hở cho người khác thấy cái ngã mạn của họ. Còn nếu mà thiếu xét như vậy đó, thì cái ngã mạn của chúng ta càng ngày nó càng lừng lẫy, nó càng lộ ra những cái tướng, coi như mặt vác hất ở trên trời.

Mới có dự thi được vào cao đẳng Vạn Hạnh thôi, nghĩa là chưa học Vạn Hạnh ngày nào hết à, mới có tốt nghiệp qua trường Cơ bản Phật học thôi, rồi được thi vô cao đẳng Vạn Hạnh, thì Thầy thấy rằng cái mặt đã vác hất ở trên trời rồi.

Mà chưa học được cái ngày nào ở trong Vạn Hạnh, nó chưa có cấp bằng cử nhân nữa mà đã vác mặt đi coi nghênh nghênh rồi, coi như mình là sinh viên đại học rồi. Thầy thấy cái đó là cái ngã mạn, mà là một tu sĩ chớ đừng có nói chi là một cái người ngoài đời.

Đó là những cái mà chúng ta phải biết cái vi tế của cái ngã mạn của chúng ta, nó là một cái tâm rất là làm chúng ta đau khổ trong cái bước đường tu tập của chúng ta.


70-XẢ TÂM TRẠO HỐI

 

70-XẢ TÂM TRẠO HỐI

(52:00) Khi vị Tỳ Kheo đã gột rửa hết hôn trầm thùy miên thì vị ấy đặt niệm trạo cử, hối tiếc trước mặt, quán xét cho thấu đáo, tường tận; sống tâm không còn trạo cử, hối tiếc; từ bỏ trạo cử, hối tiếc; sống với nội tâm trầm lặng, thanh thản, nhẹ nhàng, luôn luôn hân hoan, vì thế lòng từ mẫn thương yêu tất cả muôn loài chúng sanh, chỗ nào cũng có tâm Từ, Bi, Hỷ, Xả biến mãn khắp cùng, nhờ thế trạo cử, hối tiếc mới quét sạch, mới gột rửa hết.

Đây là giới đức thứ bảy của vị ấy trong giới luật của Đức Phật.

Đó thì, cái trạo cử. Trạo cử là cái gì? Mà hối tiếc là cái gì?

Trạo cử là cái tâm lăng xăng nghĩ cái này đến cái kia, nó liên tục, Phật gọi nó là tùy miên. Tùy miên chớ không phải thùy miên. Thùy miên là ngủ còn tùy miên là nó liên tục.

Trạo cử là có cái dòng tư tưởng nó liên tục nó nhớ cái này, nó nhớ đến cái kia, nó nhớ đến cái nọ. Người nào mà có độc cư thì mới thấy được cái trạo cử.

Rồi nó hối tiếc hồi nhỏ mình làm cái này, cái kia, cái nọ, rồi làm cho cha mẹ buồn, làm cho anh em giận, làm cái này cái kia nó nhớ ra hết! Đó là nó tùy miên theo cái trạo cử, theo cái dòng tư tưởng của nó gọi là trạo cử đó.

Vì vậy cho nên khi mà có cái dòng tư tưởng mà trạo cử như vậy, nó hối tiếc như vậy đó, thì chúng ta phải đặt cái niệm, quán xét nó từ đâu mà nó sanh ra.

Nó từ ở đâu mà sanh ra? Nó ở trong những cái quá khứ, cái sự kiện đã xảy ra ở trong quá khứ, nó thường thường nó trào dâng lên một cách rất là tràn trề, nó không bao giờ dứt.

Cho nên có lần Minh Tông nói với Thầy là sống độc cư rồi chúng ta mới thấy nó tuôn tràn, nó tuôn tràn riết mãi, nó tuôn tràn sạch hết rồi thì nó mới hết tuôn tràn. Cho nên do vì vậy đó mà chúng ta biết rằng cái độc cư làm cho cái tâm trạo cử chúng ta nó tuôn tràn sạch.

Còn ở đây ớ Đức Phật lại phòng ngừa, chúng ta đặt cái niệm cho nó, rồi chúng ta quán xét cái trạo cử này, cái hối tiếc này đó, mà người ta dùng cái danh từ là trạo hối: Nó vừa khởi lên mà vừa là hối hận ở trong đó, nó vừa hối tiếc cái này, hối tiếc cái kia.

(54:15) Như trước kia đó mình làm sĩ quan, tướng tá đồ, bây giờ ở trong cái chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa thì mình chỉ là làm cái thằng xích lô vậy thôi, thì nghe nó buồn tủi, nó hối tiếc hồi mình lên voi đó, mình ra lệnh, mình sai thằng này, thằng kia, kẻ hầu, người hạ đầy đủ, la một tiếng là ai cũng chạy mù. Còn bây giờ đi ra đường nhiều cái bà mà chửi xiên chửi xỏ mình đủ cách hết, mà cũng hổng dám nói họ nữa.

Cho nên những cái nỗi mà nuối tiếc lại cái thời mà vàng son của mình nó làm cho mình đau lòng, làm cho mình khổ sở. Cái tư tưởng đó nó tuôn tràn ra, cái tư tưởng đó gọi là trạo cử, hay hoặc là trạo hối, hay là trạo cử hối tiếc.

Vì vậy mà chúng ta tu tập để cho nó không còn cái trạo cử hối tiếc đó nữa, thì chúng ta phải quán xét tường tận những cái trạo cử hối tiếc đó từ đâu sanh ra? Nó có thật hay là không? Hay hoặc là một cái nhân quả nào đó mà chúng ta phải trả với một cái giá rất đắt? Hay hoặc là chúng ta phải hưởng một cái thời vàng son nào đó là hết phước rồi thì bây giờ chúng ta nó phải trở về vị trí quá là khổ sở như thế này?

Trước kia mình giàu sang, bây giờ qua giải phóng rồi, mình không còn, hai bàn tay trắng không, mà mình luôn luôn mình cứ hối tiếc lại những cái chuyện vàng son của mình giàu có hồi trước, bây giờ mình đâm ra mình đau khổ thì tức là mình quá ngu si!

Cho nên mình quán xét, vì vậy cho nên mình thấy đó là cái luật nhân quả.

Người ta nói: “Không ai giàu ba họ mà cũng không ai khó ba đời” - thì đó là nhân quả, cho nên cái câu tục ngữ nói vậy là đúng chớ không có sai được. Cho nên đâu có ai mà giàu hoài được, mà cũng đâu có ai mà nghèo hoài, thì có lúc lên voi, có lúc xuống chó chớ!

Do cái chỗ đó chúng ta chỉ an ủi chúng ta, nhưng tâm trạng của con người khó mà hết cái trạo cử, hối tiếc này. Vì vậy đó mà đạo Phật dạy chúng ta phải quán xét, quét sạch cái trạo cử, hối tiếc ra khỏi cái tâm tư của chúng ta.

Nhờ cái sự trau dồi như vậy đó thì chúng ta mới gột rửa sạch hết cái trạo cử hối tiếc. Nó là cái giới đức thứ bảy của sự tu tập của chúng ta. Nó không phải thường đâu, nó không phải dễ đâu, cho nên phải nỗ lực tu tập ở trong cái Định Vô Lậu chúng ta mới quét sạch được cái trạo cử, hối tiếc này.

69-XẢ TÂM HÔN TRẦM THÙY MIÊN

 

69-XẢ TÂM HÔN TRẦM THÙY MIÊN

(49:19) Khi đã gột rửa tâm sân hận hết sạch, vị ấy đặt niệm hôn trầm thùy miên trước mặt.

Đó, chúng ta lấy cái - hồi nãy có một vị Thánh Tăng đặt cái niệm buồn ngủ ở trước mặt để mà tu đó, thì bây giờ Đức Phật cũng đã dạy chúng ta ở chỗ này nè .

Tu cái giới đức này phải đặt cái niệm hôn trầm thùy miên ở trước mặt của mình, rồi mình quán xét cho thông suốt cái niệm thùy miên từ đâu đến, mà do đâu mà có mà sanh ra lười biếng, mà ham ngủ như vầy?

Do đó mình quán xét thấu suốt được, cái lý mà thấu suốt được thì mình sẽ từ bỏ thùy miên, từ bỏ hôn trầm thùy miên ở đời.

Sống với tâm thoát ly hôn trầm, thùy miên, sống cố gắng gột rửa cho hết tâm hôn trầm, thùy miên, với tâm tưởng về ánh sáng, luôn luôn phải giữ tâm Chánh Niệm Tỉnh Thức.

Nghĩa là luôn luôn lúc nào bây giờ, lúc bấy giờ mình muốn quét sạch cái tâm hôn trầm thùy miên thì mình mới dùng cái tưởng của mình, tưởng cái tâm của mình sáng suốt như ngày, đêm thì như ngày chớ không có đen tối như đêm nữa.

Nghĩa là luôn luôn mình phải dùng cái tưởng kèm theo để cho cái tâm hôn trầm thùy miên của mình - nó vì nó ham ngủ thì nó thấy chỗ nào mà mờ mờ, tối tối là nó ham lắm, mà nó sáng chừng nào thì nó ghét lắm, cái tâm mà lười biếng nó thấy sáng nó ghét lắm, cho nên vì vậy đó mà mình phải tưởng cái tâm của mình sáng như ánh sáng, sáng như ban ngày làm cho cái hôn trầm thùy miên nó phải mất đi.

Cho nên ở đây luôn luôn phải giữ Chánh Niệm Tỉnh Thức. Chánh Niệm Tỉnh Thức ở đây là giữ cái tâm sáng suốt chớ không phải là Chánh Niệm Tỉnh Thức ở đây là giữ cái hành động của chúng ta như ở trước nữa.

Đó, các thầy phải hiểu cái chỗ Chánh Niệm Tỉnh Thức này là cái niệm chân chính của ánh sáng, và thức tỉnh nơi ánh sáng để làm cho cái hôn trầm thùy miên chúng ta không có.

Cho nên phải biết áp dụng, phải biết sử dụng nó ở trong cái Chánh Niệm Tỉnh Thức nào, mà ở trong cái chỗ pháp tu thì nó mới có kết quả. Còn nghĩ mà sai chúng ta chẳng biết đường mà chúng ta tu tập.

…​ thì mới mong gột rửa hết tâm hôn trầm, thùy miên. Từ đó muốn hết hôn trầm, thùy miên, vị ấy phải trau dồi lòng từ mẫn thương xót tất cả chúng sanh, (không) chỗ nào mà tâm Từ Bi không biến mãn đến.

Đây là giới đức thứ sáu của vị ấy trong giới luật của Đức Phật.

Đó thì, quý thầy thấy rằng trong cái sự tu tập của chúng ta mà xả bỏ được cái hôn trầm, thùy miên là cái giới đức thứ sáu của giới luật của Đức Phật.

Đây là giới đức thứ sáu của vị ấy trong giới luật của Đức Phật.


68-XẢ TÂM SÂN

 

68-XẢ TÂM SÂN

(46:52) Khi đã gột rửa tâm tham ái xong rồi, thì vị ấy mới đặt lưng, ngồi thẳng…​

Kiết già đó, thì mới:

…​ đặt cái niệm sân trước mặt quán xét.

Bây giờ tới cái tâm sân đó.

Quán xét cái tâm sân, vị ấy từ bỏ sân ở đời, sống với tâm thoát ly sân hận, gột rửa hết tâm sân hận, vị ấy sống với tâm không sân hận, lòng từ mẫn thương xót tất cả chúng sanh, không chỗ nào mà tâm Từ Bi không biến mãn đến.

Đó, thì bắt đầu bây giờ quét sạch cái tâm sân, thì cái lòng thương xót của chúng sanh bắt đầu nó mới phủ trùm ra, nó mới thương xót tất cả chúng sanh.

Còn cái tâm sân thì không bao giờ mà thương xót chúng sanh đâu. Người ta còn giận một chút xíu thì chưa chắc đã là thương xót. Cái thương của chúng ta là cái thương đối đãi, cái thương mà của thường tình, chớ không phải là cái thương của Từ Bi đâu. Cho nên khi mà chúng ta quét sạch được cái tâm sân thì cái tâm Từ Bi chúng ta mới thực hiện ra được.

Vì vậy ớ mà muốn cho cái tâm sân của chúng ta mà đối trị nó thì người ta tu Tứ Vô Lượng Tâm đó, để thực hiện cái tâm Từ chớ, để rồi Từ Bi nó có nó mới quét sạch cái tâm sân.

Nhưng bây giờ ở đây chúng ta lại dùng cái Định Vô Lậu chúng ta quét cái tâm sân của chúng ta ra thì Từ Bi nó sẽ thể hiện ra. Nó đi ngược lại.

Hồi đó chúng ta còn là chiếc áo cư sĩ, thì chúng ta không thể tu cái này được, bởi vì chúng ta chưa có sống cái đời sống mà thoát ly, xuất gia được, chúng ta chưa có đời sống Chánh Niệm Tỉnh Thức, phòng hộ sáu căn được, cho nên chúng ta phải lấy tâm Từ mà tu, Tứ Vô Lượng tu, để cho cái tâm của chúng ta phủ trùm lòng thương yêu mà từ đó nó đối trị với cái tâm sân của chúng ta, để chúng ta không còn sân hận nữa.

Nhưng chưa phải quét sạch cái tận gốc của sân hận, cho nên chúng ta phải đi tới một cái giai đoạn này, là chúng ta dùng cái Định Vô Lậu đặt niệm sân, quán xét sân, rồi phá vỡ tâm sân, Từ Bi chúng ta bây giờ - tâm Từ, Bi, Hỷ Xả chúng ta bây giờ mới thực hiện chân thật của Từ, Bi, Hỷ, Xả.

Đó, hai bên thì chúng ta thấy có cái khác nhau, nhưng mà nó cũng giúp cho hỗ trợ cho nhau.

Nếu mà cái người cư sĩ còn sân mà vào tu chưa chắc đã là giữ phòng hộ sáu căn, giữ được tất cả mọi cái. Cho nên chúng ta phải hiểu thấu suốt được, trau dồi cái lòng Từ, Bi, Hỷ, Xả của chúng ta trong cái chiếc áo cư sĩ, khi đến với Đức Phật thì chúng ta quét sạch cái tâm sân chúng ta rất dễ dàng hơn, nhanh chóng hơn, và từ đó tâm Từ Bi của chúng ta lại còn thấm nhuần sâu hơn và cao hơn nữa.

Đây là giới (đức) thứ năm…​

Tâm sân đó.

…​ là giới (đức) thứ năm của vị ấy trong giới luật của Đức Phật.


67-XẢ TÂM THAM ÁI

 

67-XẢ TÂM THAM ÁI

(42:36) Vị Tỳ Kheo sau khi ngồi kiết già, lưng thẳng đứng, vị ấy đặt niệm tham ái trước mặt…​

Đó, mặc dù là phòng hộ giữ gìn, Chánh Niệm Tỉnh Thức như vậy rồi, nhưng chưa hẳn đã là quét sạch tham ái trong lòng của mình.

Cho nên vị đó phải đi vào cái nơi thanh vắng, yên tịnh ở trong rừng, trong núi, rồi mới đặt cái lưng thẳng, ngồi kiết già, mới đặt cái niệm tham ái trước mặt mình:

…​quán xét tận tường tham ái, vị ấy từ bỏ tham ái.

Quán xét cho nó thấu suốt của nó rồi, tức là tu Định Vô Lậu đây. Cho nên lúc bấy giờ chúng ta mới từ bỏ cái lòng tham ái chúng ta được.

Đó thì quý thầy thấy cái chỗ tu của đạo Phật có từng bước, từng bước rất rõ ràng, chớ không phải là nói cái chuyện mà tu mù mờ, như bây giờ cứ ngồi thiền hít thở không thì đó là tu mù, tu mờ chớ tu không có đúng cái cách thức mà tu tập.

Vị ấy từ bỏ tham ái ở đời, sống với tâm thoát ly tham ái, gột rửa tâm hết tham ái, từ bỏ.

Đó bắt đầu, bắt đầu các thầy thấy không, khi mà đặt cái niệm như vậy đó thì cái vị đó mới quán xét, tức là dùng cái pháp quán mà quán xét những cái tham ái của mình:

Nó như thế nào, nó khổ như thế nào, nó làm sao sao, để cho mình quét sạch nó ra - những cái tâm mà từ lâu tới giờ mình có những cái tham ái, nó làm cho mình dằn vặt đau khổ ở trong lòng của mình.

Mặc dù là qua những cái giới hạnh và cái giới đức ở trên, nó làm cho mình được tỉnh thức được cao, được xả ly rất nhiều rồi đó, thì bây giờ nó còn quét sạch những cái tham ái mà vi tế ở trong lòng chúng ta. Còn cái thô thì chúng ta hết rồi, những cái giới đức, giới hạnh ở trên chúng ta đã quét sạch cái thô rồi.

Còn bây giờ cái thô của mình chưa có tu tập cái này, mà nó còn thô mà ngồi đây mà quét sạch tham ái thì chắc chắn là chỉ là quét cái sơ, cũng như là mình xoa cái da của nó chớ nhằm nhò gì tới cái tâm của nó đâu, nó làm sao mà nó hết được!

Cho nên bắt đầu bây giờ đó mới là quán xét nó, từ đó cái trí tuệ chúng ta nó phóng ra những cái tri kiến giải thoát, nó làm chúng ta thấm, thấu suốt được cái tâm tham ái. Cho nên chúng ta ly nó ra, chúng ta gọt sạch nó hết cái tham ái này ra.

(44:36) Đó, bắt đầu cái tâm mà tham ái chúng ta đã gọt sạch ra hết rồi, thì bắt đầu chúng ta từ bỏ sân hận.

Vị ấy sống với tâm không sân hận…​

Tức là chúng ta đặt cái niệm sân trước mặt chúng ta nữa. Nghĩa là tâm tham ái đã quán xét nó rồi, thấu suốt nó rồi, xả ly nó rồi, từ bỏ nó rồi, thì bắt đầu bây giờ chúng ta mới đặt cái niệm sân ở trước mặt nữa, chúng ta tiếp tục,

Không có nghĩa là trong một cái thời gian mà ngồi ở tại khu đó đó, mà thời gian này quán xét cái tham ái rồi cứ tiếp tục cái sân nữa đâu, không phải đâu!

Nghĩa là chúng ta, tham ái chúng ta quét sạch rồi bắt đầu chúng ta xả nghỉ, chơi cho nó khỏe, rồi một lúc nữa chúng ta đặt, chúng ta tu cái tham ái nữa, quét cho thật sạch, chúng ta thấu suốt được cái lý mà ly cho hết cái tham ái.

Trong một ngày, hai ngày, một tuần lễ, hai tuần lễ…​ chúng ta thấy cái tâm tham ái của chúng ta nó quét sạch được rồi, bắt đầu chúng ta mới đặt cái niệm sân, đặt cái niệm sân rồi chúng ta cũng quán xét cái niệm sân như vậy, để chúng ta quét sạch cái sân ra.

Khi mà chúng ta quét sạch, từ giã cái tâm sân của chúng ta, thì:

…​lòng từ mẫn, thương xót tất cả chúng sanh hữu tình.

Đó thì lúc bấy giờ chúng ta quét sạch cái tâm sân của chúng ta thì cái tâm từ mẫn của chúng ta - nó thương xót chúng sanh - nó hiện ra.

Đây là giới đức của vị ấy thứ tư trong giới luật của Đức Phật.

Nghĩa là khi mà quét sạch cái tâm tham ái, cái lòng sân hận, cái tâm Từ Bi của vị ấy phát triển ra được thì đó là cái giới đức thứ tư ở trong cái giới luật của Đức Phật.

Khi đã gột rửa tâm tham ái, vị ấy…​

À không, ở đây cái tâm sân chưa, Thầy lộn ở chỗ này nè.

Các thầy nhớ kỹ: Chỉ quét sạch cái tâm tham ái đó là cái giới đức của chúng ta thứ tư ở trong cái giới luật của Đức Phật. Còn cái tâm sân nó lại nằm riêng ở cái phần khác rồi đó, nó không có ở trong cái phần của tâm tham ái.

Bởi vì tham ái nó là một cái giới đức, quét sạch cái tham ái nó là một cái giới đức ở trong cái giới luật của Phật.

Ở đây Thầy tiếp tục. Vì hồi nãy Thầy bị ghi lộn chớ không phải gì hết.

66-NGÀI NITA XẢ TÂM HAM ĂN, HAM NGỦ, NÓI CHUYỆN NHẢM NHÍ

 

66-NGÀI NITA XẢ TÂM HAM ĂN, HAM NGỦ, NÓI CHUYỆN NHẢM NHÍ

(01:50:58) Bây giờ đây là một vị thứ ba trong buổi giảng hôm nay:

Ngài Nita.

Ngài xin Phật xuất gia để được sống thoải mái đời sống của tu sĩ…​

Nghĩa là Ngài xin Phật để xuất gia là Ngài thấy cái đời sống tu sĩ ăn ngày một bữa, thoải mái đi xin ăn khỏi có làm, khỏi gì hết, cho nên Ngài muốn xuất gia là cái mục đích đó thôi. Cho nên Ngài đến Ngài xin Phật Ngài xuất gia để Ngài cũng ôm bát Ngài đi xin bữa ăn, ăn no, ngủ, rồi chơi chớ còn không có tu hành gì hết.

Nhưng mà thấy đời sống của tu sĩ sướng quá, không có làm mà sống thoải mái dễ chịu, ngủ suốt ngày cũng được, chỉ sáng đi xin ăn rồi trưa, chiều, tối, cứ chuyên ngủ thôi. Cho nên Ngài xét qua đời sống của các vị tu sĩ Ngài thấy sướng hơn ngoài đời nhiều, đời làm lụng cực khổ quá mà có nhiều khi còn đói khát, cho nên Ngài xin xuất gia.

Đây là cũng một vị lười biếng nhất ở trong những cái bậc Thánh Tăng ở trong cái thời Đức Phật đây.

Ngài đến xuất gia làm tu sĩ rồi thì Ngài không có chuyên chú đến cái sự tu tập đâu:

…​ chỉ tu lấy lệ, chuyên ăn no, nói chuyện nhảm nhí, và ban đêm thì ngủ dài.

Bậc Đạo Sư thấy vậy…​

Bậc Đạo Sư tức là Đức Phật.

…​ thấy vậy nên nói lên bài kệ để giáo giới cho Ngài:

Trọn đêm ngươi nằm ngủ,

Ban ngày thích tụ hội,

Kẻ ngu sống như vậy,

Sẽ đoạn khổ được sao?

Đó, bốn cái câu kệ của Đức Phật giáo dục Ngài. Thấy Ngài chuyên ăn, rồi chuyên nói chuyện nhảm, rồi ban đêm thì chuyên ngủ, cho nên Đức Phật khuyên Ngài làm sao mà đoạn được cái sự khổ, chuyên như vậy làm sao mà đoạn được sự khổ? Do cái lời dạy này Ngài bị dao động.

(01:52:47) Bị dao động bởi lời dạy của bậc Đạo Sư, Ngài triển khai thiền quán, đặt niệm ăn, uống, ngủ, nghỉ, nói chuyện nhảm nhí, tu Định Vô Lậu.

Nghĩa là bây giờ Ngài có cái tật đó đó, Ngài đặt cái niệm ăn, cái niệm ngủ và cái niệm chuyên nói chuyện nhảm nhí của Ngài đó, Ngài đặt ra trước mặt cái niệm đó trước mặt Ngài, Ngài quán xét về cái Định Vô Lậu, Ngài quét cho sạch cái ham ăn, cái ham ngủ, cái ham nói chuyện của Ngài.

Chẳng bao lâu Ngài chứng quả A La Hán. Ngài lấy bài kệ của Đạo Sư làm bài kệ chứng đạo của mình và cũng là bài pháp hướng tâm tu hành của mình.

Đó thì, các thầy thấy, khi người ta có bị cái tật gì đó, người ta bị quở rồi người ta thấy xấu hổ lắm, rồi người ta lấy cái đó mà người ta làm cái đề tài thiền quán người ta quét sạch cái đó thì cái tâm vô lậu người ta sạch liền.

Bởi vì cái tật của mình là cái tật đó đó, thì cho nên mình có cái tật nào mà nó xấu xa như vậy mình đặt nó mình quán, quán cho trôi, quét cho sạch cái tật đó ra, thì chúng ta sẽ thành tựu đạo Phật, chớ không có gì mà khó khăn hết.

Bởi vì cái đó là cái cốt cán của nó mà làm cho chúng ta hoàn toàn cuộc sống của chúng ta trở thành khổ.

Đó, thì hôm nay những cái gương hạnh như vậy đó, thì quý thầy phải nương theo những cái gương hạnh đó mà coi thử coi mình coi nó có bị vướng vấp vào cái chỗ nào đúng như các cái gương hạnh đó mà chúng ta tu tập.

Bây giờ về cái phần này thì Thầy cũng nhắc luôn là bên nữ, để cho cái giáo án nó có nam và có nữ, còn cái phần mà rầy dạy bảo riêng ở bên phái nữ thì Thầy không có thu băng vào. Bởi vì đó là thu riêng ra để cho bên giới nữ mà thôi.

Còn ở bên nây thì quý thầy, Thầy cũng dạy riêng ở trong cái bữa ăn, khi mà có phạm phải những cái điều gì đó Thầy nhắc nhở trong bữa ăn thôi chớ không có thu vào cái giáo án, mà những lấy cái gương hạnh của bên nữ và bên nam để chúng ta noi theo để mà chúng ta tu học.


65- NHỜ XẢ ĐƯỢC TÂM MỚI TU HÀNH DỄ DÀNG

 

65- NHỜ XẢ ĐƯỢC TÂM MỚI TU HÀNH DỄ DÀNG

(31:47) Trước khi mà nghe cái bài giảng buổi sáng của Thầy thì các con - Thầy kiểm điểm lại sự tu tập của các con trong cái giờ này.

Thì sau cái thời gian mà được nghe cái giáo án tu tập của Đức Phật, và cái sự mà trực tiếp được cô Út, mà gặp những cái duyên mà cô Út cổ tạo điều kiện cho mấy con xả được tâm. Cái vấn đề mà học tu tập theo đạo Phật và cái vấn đề xả tâm là cái vấn đề rất quan trọng.

Cho nên qua những cái gương hạnh của các bậc Thánh Ni cũng như Thánh Tăng trong thời Đức Phật, các con thấy người ta không phải là người ta tu thiền như mình, mà thường thường là người ta hay đặt cái niệm, cái hoàn cảnh của người ta.

Người ta gặp cái hoàn cảnh như cái lòng người ta khổ sở, như hồi sáng này Thầy có thuật lại cho quý thầy nghe một câu chuyện của một người mẹ. Bà là một hoàng hậu của một nhà vua, bà sanh ra được một đứa con, rồi đứa con gái đó chết, rồi bà khóc thương đứa con gái đó.

Do đó thì gặp Đức Phật, Đức Phật hướng dẫn cho bà, thì bà xả bỏ cái lòng thương đó, và khi xuất gia tu hành theo Phật thì Đức Phật khuyên bà nên lấy cái đề mục cái lòng thương yêu đó mà bà đặt trước mặt, rồi bà thực hiện cái tâm vô lậu của mình. Cuối cùng thì bà lấy cái đề mục đó mà bà đã thành tựu được đạo giải thoát.

Nó có nhiều cái gương hạnh mà chúng ta thấy rằng ngay cái tâm trạng của chúng ta khổ, khó khăn, gặp cái khó khăn nào đó, thì chúng ta lấy cái niệm đó mà chúng ta đặt trước mặt, rồi chúng ta dùng cái pháp tuỳ, pháp hướng, pháp quán, để chúng ta thấu triệt được, chúng ta phá vỡ cái tâm của chúng ta, từ đó cái lậu hoặc nó không còn nữa.

Mà nó không còn nữa thì tức là chúng ta sẽ thanh tịnh tâm. Mà thanh tịnh tâm thì trong cái thời gian mà dùng cái pháp hướng, cái pháp quán, cái pháp tùy đó thì nó giúp cho tâm chúng ta có cái - nhất là cái pháp hướng - thì nó có cái hiệu quả rất lớn là chúng ta chỉ cần ra lệnh.

Do đó khi mà cái pháp hướng mà đã thành tựu được cái Định Vô Lậu, thì nó rất hiệu quả, mà cái tâm thanh tịnh nữa rồi, do đó các vị đều có thể có cái sức làm chủ được cái thân hành, khẩu hành và ý hành. Thân hành là cái gì? Là hơi thở. Mà khẩu hành là cái gì? Là Tầm Tứ. Mà ý hành là cái gì? Là thọ tưởng.

(34:16) Cho nên lúc bây giờ cái pháp hướng đó nó có hiệu quả thì các ngài chỉ cần ra lệnh, các ngài truyền lệnh nó, bảo cái ý hành, cái khẩu hành nó ngưng nghỉ thì cái Tầm Tứ nó ngưng đi. Nó ngưng thì vị đó sẽ nhập Nhị Thiền.

Mà khi cái thân hành mà muốn điều khiển nó thì vị đó chỉ ra lệnh là: “Cái hơi thở ngưng đi! Các hành hoạt động của hơi thở ngưng đi!” - thì nó lại ngưng đi, thì vị đó nhập Tứ Thiền.

Mà nếu mà vị đó lại ra lệnh bảo: “Cái ý hành ngưng đi!” thì cái thọ với cái tưởng nó ngưng đi, nó không hoạt động nữa, thì lúc bây giờ các vị đó nhập Diệt Thọ Tưởng Định.

Thì các thầy, các con thấy người ta tu hành quá dễ dàng là vì người ta chỉ phá đi cái tâm vô lậu của mình thôi.

Thì trong cái bài giảng kế của Thầy đó, thì như các con đã thấy là sau khi mà học cái giới hạnh, rồi kế đó là chúng ta học đến cái giới đức, nó có cái kết quả rất lớn. Là vì cái giới đức nó nằm trong có mười ba cái giới đức của nó, nó tạo cho chúng ta thành một cái sức thiền định rất lớn chớ không phải tầm thường được.

Do vì vậy đó mà chúng ta học từ giới hạnh rồi đến giới đức rồi giới tuệ. Hồi sáng này, Thầy định giảng cho nó hết cái giới đức, nhưng cái thời gian nó không có dài được, nó tới giờ ăn cơm rồi, cho nên phải dừng lại còn một còn năm ba tờ nữa nó mới hết cái giới đức rồi mới chuyển qua cái giới tuệ.

Rồi khi mà học hết cái giới tuệ rồi thì chúng ta lại học tới cái giới bổn. Nội trong cái giới không mà chúng ta đã thấy rằng nó rất nhiều, mà nó rất là vi diệu, vì hầu hết là các vị Tỳ Kheo trong cái thời Đức Phật tăng cũng như ni đều là người ta ở trong giới mà người ta thành tựu đạo giải thoát chớ không phải ngoài giới mà đi tìm thiền định mà có được.

Cũng như ngoài cái giới mà đi tìm cái sự làm chủ thân tâm thì không có được. Bởi vì đạo Phật xây dựng trên cái thiện pháp cho nên giới là thiện pháp, tuy rằng cái giới hạnh, giới đức và giới tuệ nó cũng đều nằm trong cái thiện pháp tất cả hết. Cho nên chúng ta làm được chủ sanh tử đều nằm ở trên thiện pháp.

Vì lấy cái nhân quả mà làm cái nền móng cho cái thiền định của mình, do vì vậy mà phải tu tập cho đúng cái giới luật của Phật. Cũng vì cái giới luật của Phật mà bây giờ người ta coi nhẹ, người tu sĩ xem thường cái giới luật, cho nên người ta tu thiền mà nó không đạt được thành ra thiền điên, thiền khùng chớ không phải thiền đúng cách.

Còn chúng ta hiện giờ chúng ta tu đúng cách giới luật của Phật thì những cái thiền định của chúng ta tức là chánh thiền nó không phải là tà thiền. Và cái sự làm chủ sanh tử của chúng ta cũng rất dễ dàng.

Cho nên trên cái bước đường mà tu học thì các con nhớ kỹ rằng mỗi một cái niệm mà các con thấy, như cô Út quạt mấy con, tức là tìm mọi cách, kẻ hở nào là đập được là đập xuống liền để thấy cái tâm của các con ở chỗ nào, ở cái mức nào mà tu tập nó được hay là không.

Cho nên cô út bã thấy mấy con mà tu…​ (Mất tiếng) cô Út biết cái đó rất rõ.

(37:16) Cho nên hầu hết là các con thì - Thầy thì tùy thuận, ai muốn sao thì Thầy cũng duyên theo rồi lần lần gỡ lần cái rối của các con ra, còn cô Út nói:

“Như vậy mất thì giờ người ta nhiều lắm, Thầy dạy như vậy làm mất thì giờ lắm. Còn con đập ngay liền, xã được cái tâm thì nó thanh tịnh thì vô đó là vô định, mà không xã được thì bây giờ ngàn đời họ cũng chẳng có vô định được. Cho nên làm cho họ đừng có mất thì giờ mà họ đi vào cái rốt ráo cho nhanh hơn!”

Qua cái sự bàn bạc với cô Út Thầy thấy cô Út cổ có muốn các con tu nhanh hơn. Nhưng mà Thầy nói bây giờ nó lỡ cái thời đại rồi, cái thời đại này người ta phá giới nhiều quá, người ta chỉ chăm chú vào cái sự ức chế tâm để người ta vào định, thì mình lần lượt mình gỡ lần, chớ mình làm như vậy thì họ nghĩ rằng mình dạy không đúng Phật pháp.

Nhưng hôm nay vì cái giáo án này được ra đời thì vạch ra cái lối của Phật đi ngày xưa, tất cả các vị Thánh Tăng ngày xưa tu tập như vậy đó.

Và cũng là một cái điều, cái giáo án này ra đời cũng là một cái điều rất là chướng cho thiên hạ, là tại vì họ phá giới luật của Phật, họ không thấy con đường thiền định của đạo Phật xây dựng ở chỗ nào đúng, chỗ nào sai, cho nên cũng là một cái chướng ngại cho những người tu phá giới. Bởi vì, cái phá giới làm chúng ta nhìn rất rõ.

Như các con đã thấy, khi mà các con học giới hạnh rồi, thì các con biết nhìn vào cái giới tu sĩ hiện giờ mà trồng tỉa hoặc làm cái này, cái kia, toàn bộ là sai hết rồi, không có đúng giới rồi. Còn làm cái nghề này, còn làm cái nghề kia, hoặc thầy thuốc hoặc cái này kia, hoặc đi cúng bái, đều là sai hết không có đúng cái giới hạnh rồi.

Rồi đến cái giới đức thì các con thấy còn rõ ràng hơn nữa. Tới cái giới đức phải là như thế nào, thế nào thì bữa nay các con sẽ nghe cái lời giảng ở trong băng là như thế nào thì các con biết.

Cho nên qua những cái lần mà trắc nghiệm Thầy thấy trong chúng mình cũng có nhiều người tiến bộ lắm. Khi bị cô Út đập mà các con thấy vẫn thản nhiên, vẫn tươi tỉnh, thì cô Út xét người - Thầy nói sau cái thời gian tu tập cô Út xét người mà quyết đoán thì thấy có người tiến bộ, nhưng mà có người thì còn chậm lụt lắm chưa có tiến bộ được.

Nhưng mà Thầy tin rằng trong cái thời gian gần đây mà các con nỗ lực tu tập thì chắc chắn là đúng pháp, nó không sai nữa. Nhất là cái giáo án mà ra đời thì các con biết được cái đường lối của đạo Phật, cho nên các con không bị lạc nữa rồi. Vì vậy mà các con không còn tập trung chú tâm vào cái chỗ mà ức chế tâm của mình, để đi lạc vào thiền định.

Vì các con biết, trước kia Thầy có nói các con là có sáu cái tưởng chớ gì? Sáu cái tưởng. Nhưng mà Thầy giảng về cái giới đức, đến cái giai đoạn mà ở trong cái chỗ mà cái khoảng giữa cái Nhị Thiền, cái khoảng đường mà đi từ cái Nhị Thiền để đến nhập Tam Thiền, cái khoảng đường đó nó tới mười sáu cái tưởng chớ không phải là sáu cái tưởng đâu.

Mười sáu cái tưởng mà các con phải vượt qua mười sáu cái tưởng, mà nếu các con ức chế tâm thì mười sáu cái dục tưởng này các con không có vượt qua nổi, và con sẽ chết đuối ở tại cái chỗ - cái khoảng đường mà từ cái Nhị Thiền mà đi sang qua Tam Thiền chớ chưa có nhập được Tam Thiền đâu, nó mười sáu cái tưởng chớ không phải!

Bởi vì Thầy trước kia Thầy nói sáu cái tưởng thôi, nhưng mà khi mà dạy cái giới luật, mà về cái giới Đức đó, thì người ta bị mười sáu cái tưởng này mà rớt, không có người nào mà ngoi lên được cái chỗ này.

Cho nên khi mà ly dục, ly bất thiện pháp rồi, mà xa lìa năm triền cái mà chúng ta quăng sạch ra rồi, thì lúc bấy giờ chúng ta mới vượt qua chỗ này nổi.

Còn cái tâm mà phiền não tham, sân, si thì các con sẽ bị chìm đắm dưới này, quỷ la sát với hà bá long vương bắt quý vị, bắt các con nhận xuống biển hết, không có người nào mà ngoi đầu lên được hết, đi không có được tới Tứ Thiền đâu. Đó là con đường rất là khó khăn.

(40:38) Cho nên cô Út cổ nói với Thầy: “Mình phải ngay từ bây giờ phải đập phá những cái triền cái của các vị” - mà triền cái thì các con biết tham, sân, si, mạn, nghi chớ gì, nó làm cho các con phiền nảo vô cùng. Mà chính học tới giới đức các con mới thấy năm cái triền cái này mới rõ, nó nguy hiểm vô cùng.

Nó năm triền cái nè rồi nó năm, nó có năm cái hạ phần kiết sử nè, năm cái thượng phần kiết sử nè, rồi bảy cái kiết sử nữa, nó trói buộc các con quá chặt chẽ. Vì vậy mà cái lúc này là lúc mà các con phải đập cho sạch.

Cho nên cô Út cổ mạnh dạn cổ đập, đập cho được người nào là tốt người nấy. Cho nên các con thấy, người nào mà còn dính gia đình hay hoặc cái này kia cổ tìm mọi cách cổ đập ra, rồi cổ tìm mọi cách để mà cổ cứu vãn.

Thí dụ như Đào nó gặp cái trường hợp như vậy đó, cổ âm thầm, cổ nhiều cách, cổ tìm cách cổ cứu vãn để cho rứt cái gia đình ra, để cho cứu được một người nào mà ra khỏi cái trần gian là mình phước báu vô cùng lận, cho nên cổ tìm mọi cách.

Khi mà thấy Thầy đưa ra những cái phương án mà giúp cho Đào, cô bác hết, cô nói làm không được, cô nói vậy không đúng, cổ giải quyết à. Thì Cổ âm thầm không ai biết cái điều kiện cổ giải quyết như thế nào Thầy cũng chả biết, nhưng mà Thầy biết rằng cổ có cái khả năng có thể giúp cho mấy con được.

Còn riêng Thầy thì Thầy là một người nam, cho nên vì vậy mà Thầy thấy càng có người - khi mà cái giáo án ra đời hoặc là khi mà người ta hiểu được Thầy thì Thầy phải giữ được cái phẩm hạnh của một vị tu sĩ, của một bậc chân tu. Cho nên Thầy phải từ giã danh, từ giã lợi, từ giã sự cung kính và từ giã đồ chúng, từ giã tất cả mọi người để giữ được cái giềng mối của một người tu sĩ đạo Phật.

Cho nên Thầy vắng mặt, nhưng mà có cô Út, có những người đệ tử Thầy đã dạy có đủ kinh nghiệm ở bên nam để họ hướng dẫn các con, Thầy sẽ âm thầm ở trong cái ẩn bóng mà trợ giúp cho các người đệ tử của Thầy, những cái gì khó khăn thì lúc bấy giờ có mặt Thầy, còn không có khó khăn thì coi như là Thầy và các con không bao giờ gặp nữa.

Đó là những cái lúc mà cần phải - để giữ gìn cái mạng mạch của Phật pháp phải có những bậc chân tu của đạo Phật, để cho cái đạo Phật càng ngày càng sáng tỏ, và đem được cái nền đạo đức nhân quả để giúp cho mọi người ở trong thế gian này tự bàn tay của họ đem lại cái đời sống hạnh phúc, an vui xóa được cái đói nghèo của họ.

Chớ không phải chúng ta đem cơm, đem áo, đem tiền mà cho họ gọi là xóa đói giảm nghèo. Vì họ không có làm đủ cái điều thiện thì họ làm sao họ hưởng được cái phước báo thiện được? Họ làm ác mà làm sao họ không đói, không khổ, không nghèo!

Còn chúng ta dạy cho họ hiểu: Tự bàn tay họ, tự khối óc của họ, tự hành động của họ làm bằng những thiện pháp thì ngay đó họ đã hưởng được cái phước báu chính bản thân của họ chớ không ai xa lạ hơn.

Vì đó là một cái đạo đức nhân quả mà không thể nào mà chúng ta giúp cho họ mà hết cái nhân quả đó được, hết cái nhân quả khổ được. Cho nên ở đây cái mục đích của chúng ta là phải biết rằng tu hành không có phải nhằm vào cái mục đích giải thoát cá nhân của mình, mà phải giải thoát cho cả muôn người là ở cái chỗ này.

Đến đây Thầy sẽ nhường lại cái buổi sáng mà Thầy thuyết giảng cho quý vị nghe cái lời dạy trong băng.


Thứ Năm, 27 tháng 7, 2023

64- LÀM BÀI KHÔNG CẦN VĂN HAY MÀ CẦN XẢ TÂM ĐƯỢC

 

64- LÀM BÀI KHÔNG CẦN VĂN HAY MÀ CẦN XẢ TÂM ĐƯỢC

(32:15) Các con đừng nghĩ rằng một cái người mà viết văn hay, làm giỏi, làm luận giỏi là tu được, không phải! Ở đây Thầy đưa ra một cái bài, mà mấy con chỉ cần mấy con hiểu mấy con ghi vào đó, Thầy không cần mấy con viết văn hay đâu! Viết trật văn phạm gì cũng được hết, chỉ nói được cái ý của mấy con mà nói trúng thì Thầy đã chấp nhận cho đậu. Chứ không phải là viết cái bài văn kêu là bướm bay, rồi trong đó hay ho đồ đó, thì mới cho đậu, không phải đâu! Ở đây không phải học văn chương, mà ở đây học xả tâm. Nói làm sao mà có những cái điều kiện mà Thầy thấy rằng đây là cái người xả tâm được thì Thầy cho lên lớp, Thầy cho đậu. Chứ không phải là đây học văn chương, mà viết văn cũng như thơ, cũng như là Nguyễn Du như vậy, hay Đoàn Thị Điểm mới cho đậu thì cái điều này, không bao giờ có cái điều đó đâu.

Thầy dặn trước, ở đây chỉ cần mấy con viết, nói nó không cần cái câu văn mấy con hay, không cần các câu văn mấy con giỏi, mạch lạc như thế nào. Nhưng mà mấy con diễn tả được cái ý của mấy con muốn nói cái điều đó, là mấy con đã xả được cái tâm mấy con, thì Thầy cho đậu. Thầy không cần văn chương, mà Thầy cần nói đúng.

(33:30) Cho nên nhiều khi mấy con viết thơ cho Thầy, Thầy thấy nói về văn á, thì chắc chắn là cái bức thơ của mấy con viết, thì chắc là học về văn thì kể như, coi như là bức thơ đó thì Thầy nói phải xuống lớp Một học trở lại A, B, C. Chứ còn cái kiểu này thì viết như vầy, thì Thầy đọc cũng mệt. Gì mà lung tung, viết như vậy lung tung như vậy. Nhưng mà trong cái ý của cái người đó muốn viết, Thầy biết người ta nói cái gì, biết.

Cho nên Thầy không cần cái văn hay đâu, mà Thầy chỉ cần cái mà nói, để mà nói ra mà áp dụng được sự xả tâm của mình, thì điều đó là điều Thầy chấm đậu, Thầy dặn trước. Cho nên có nhiều người nói: “Con, văn chương con dở quá, con viết không được, chắc chắn là con phải rớt”. Không, mấy con không rớt đâu! Mấy con đừng có nghĩ, mấy con chỉ cần viết hai chữ, ba chữ mà Thầy đã thấy được cái ý xả tâm của mấy con, ở trong cái chỗ hiểu biết của mấy con là Thầy chấm cho mấy con đậu, để mấy con lên lớp, mấy con tu tập.

Thì Thầy dặn trước, chứ đừng có tự ti mặc cảm, mình nói: “Hồi nào tới giờ con có học văn chương đâu, mới có học lớp 1, lớp 2, lớp 3, bây giờ cầm cây viết, mà viết cái kiểu này, chắc Thầy cho con rớt”. Không phải, không có đâu, mấy con đừng có hiểu điều đó! Phải không mấy con? Như vậy là mấy con đã hiểu rồi, phải không?

(34:46) Cho nên vì vậy mà sắp tới đây, Thầy sẽ bỏ cái thời, mặc dù là thời gian của Thầy đang nỗ lực viết những cái bộ sách đạo đức. Nhưng mà Thầy phải dành ra cho mấy con. Thầy phải dành ra cho mấy con để kiểm tra cho mấy con, sắp lớp cho mấy con tu tập, để bắt đầu năm này mấy con tu tập sẽ có nhiều kết quả. Sinh hoạt chung ở trong cái tăng đoàn thì mấy con sẽ sinh hoạt chung với nhau. Nhưng mà khi mà sắp lớp rồi thì lớp nào phải tu lớp đó, mấy con nhớ.

Cho nên vì vậy mà mỗi một cái lớp mà Thầy sắp xếp lớp rồi đó, thì Thầy coi một cái người nào mà có thể có khả năng điều khiển được cái lớp đó, Thầy đưa về để trợ Thầy trong khi mà Thầy không có hiện diện mà hướng dẫn mấy con. Mà khi mà Thầy hướng dẫn cho mấy con cách thức mà tu tập trong một ngày, hai ngày cho nó nhuần nhuyễn rồi, thì bắt đầu Thầy giao lại cho một cái vị thầy có cái tu tập đúng, họ sẽ theo dõi mấy con, sẽ làm việc giúp Thầy.


63- TU TẬP SỨC ĐỊNH TĨNH ĐỂ TRỢ GIÚP XẢ TÂM

 

63- TU TẬP SỨC ĐỊNH TĨNH ĐỂ TRỢ GIÚP XẢ TÂM

(13:36) Nhưng cái hiểu biết của mấy con, thì nó chưa phải là đủ cái lực, nó chưa đủ cái lực. Cho nên khi mà chúng ta hiểu biết cái giới luật đức hạnh. Đức Phật dạy cái Đức Hiếu Sinh, cái lòng thương yêu của chúng ta. Cái lòng thương yêu của chúng ta, nó sẽ đối xử với tất cả các cái pháp xung quanh chúng ta, nó đem lại cái sự bình an cho chính cái thân tâm của chúng ta. Nhưng khi mà các ác pháp đó nó có một cái lực, cái nghiệp lực nó rất mạnh. Cho nên nó tác động vào thì chúng ta bị dao động liền.

Cho nên nói tôi cũng hiểu, tôi cũng biết thương yêu. Nhưng mà tại sao khi mà người ta chửi mắng, hay là nói oan ức tôi, tôi chịu không nổi, tôi bị dao động tâm tôi liền. Tại vì mấy con chưa có đủ cái bình tĩnh, cái sức định lực. Cho nên mấy con bị dao động. Vậy thì muốn cho mình có được cái sức bình tĩnh, cái sức định lực đó, thì mình phải tu tập cái gì? Đó là mình phải tu tập tỉnh thức, nó mới có cái sức định tĩnh.

Thì mấy con thấy từ cái chỗ mà chúng ta có cái tri kiến giải thoát bằng giới luật đức hạnh. Cái tri kiến đó nó giúp đỡ chúng ta, để chúng ta thông suốt mà thôi, chứ chúng ta chưa đủ cái lực. Vậy thì chúng ta phải tu tập thêm để chúng ta có một cái lực. Cái lực đầu tiên đó là cái đạo lực, cái đạo lực để mà chúng ta, cái ác pháp tác động chúng ta, tâm ta không dao động.

(15:03) Vậy thì các con thấy mình có hai phần: một phần triển khai tri kiến hiểu biết. Rồi một phần phải cần, phải tập cho mình có cái định lực. Tức là phải tập tỉnh thức. Mà tập tỉnh thức là tập như thế nào? Phải tập nhiếp tâm và an trú tâm. Nhiếp tâm được thì nó mới có định lực, nhiếp tâm không được thì làm sao có định lực?

Vậy thì hôm nay mấy con nhiếp tâm đó, để mà xét lại cái tâm của mình, trong khoảng thời gian 30 phút cho đến một giờ, mấy con có làm được cái khoảng thời gian đó không có niệm không? Nếu mà không có niệm, thì mấy con khoảng thời gian từ 30 phút đến một giờ mà an trú được, nhiếp tâm và an trú được trọn vẹn đó. Thì mấy con đã có một cái lực, cái lực sức tỉnh thức, cái lực định. Còn chưa được thì phải tập lại, tập căn bản.

(15:47) Bây giờ thí dụ như chẳng hạn: bây giờ 30 phút, 1 giờ đồng hồ mấy con chưa đạt được. Thì mấy con phải lui lại tu tập 30 phút. Mà 30 phút mấy con tu tập còn niệm khởi ở trong đầu của mấy con. Thì lúc bây giờ mấy con lui lại còn 10 phút. Mà 10 phút còn thì lui lại 5 phút. Mà 5 phút còn, lui lại 1 phút. Mà 1 phút mà còn, thì chỉ còn có một hơi thở hít vô và thở ra, hay hoặc là đưa cánh tay ra, cánh tay vào một lần mà thôi. Thì như vậy không lẽ một lần như vậy mà mấy con còn có niệm sao? Đó là cái sức căn bản.

Còn tu mà ngồi đây 30 phút, 1 giờ mà vẫn có thỉnh thoảng một, hai niệm xen vào thì sẽ không có chất lượng. Tu tập như vậy là tu tập sai! Mà từ lâu tới giờ, thì mấy con ngồi thì Thầy thấy ngồi từ 30 phút, 1 giờ chứ không có ít. Nhưng mà cái chất lượng ở trong cái tâm của mấy con, để được cái sự nhiếp tâm và an trú thì mấy con không có, còn con số không.

(16:41) Hôm nay Thầy sẽ kiểm tra lại những cái điều này, để sắp xếp cho mấy con tu từ cái cơ bản nhất của mấy con, để mấy con đi lên. Chứ không thể để như thế này, mà để đào tạo cho mấy con trở thành một người mà làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Thì mấy con hoàn toàn không biết đời nào mấy con làm chủ được.

Rồi cái hình thức tu sĩ, cái hình thức vào đây tu tập, nhưng cuối cùng chúng ta chẳng được gì, rất uổng một cuộc đời của chúng ta! Tu cho được, phải làm cho được, để nói lên tiếng nói rằng: chúng ta là những con người được theo đạo Phật, đã làm chủ được sự đau khổ chính bản thân của chúng ta.

(17:14) Hôm nay là Thầy về đây, là vì muốn sắp xếp lại cái sự tu tập cho mấy con. Để mấy con không còn mất thì giờ. Nghĩa là năm nay, cuối năm nay, thì mấy con phải có người, phải có tu tập có đủ Tứ Thần Túc. Vậy thì trong cái lớp của chúng ta hiện giờ có mặt trước mặt Thầy đây, có người nào mà đã tu tập được 30 phút nhiếp tâm không có niệm khởi, mấy con dơ tay lên Thầy xem coi có người nào được chưa? Không có niệm khởi, rồi Thầy sẽ, còn ai nữa không?

Bây giờ sắp lớp đàng hoàng mấy con. Cái người nào mà không niệm khởi, suốt cái thời gian 30 phút mà không niệm khởi thì mấy con ghi. Mấy con cho Thầy biết, Thầy ghi, để Thầy sắp xếp cái lớp cho mấy con tu cho đúng cái cơ bản của mấy con. Và Thầy còn kiểm tra trở lại, chứ không phải là mấy con nói rồi Thầy không kiểm tra, Thầy còn kiểm tra lại.

Còn ai nữa không con? Người nào, ở trong này người nào mà 10 phút không niệm khởi? 10 phút.

Con pháp danh gì con?

Tu sinh Gia Quang: Dạ, thưa con pháp danh Gia Quang.

Trưởng lão: À, rồi. Còn ai nữa không con? 10 phút.

Tu sinh Giác Thức: Dạ! Thưa Thầy Giác Thức.

Trưởng lão: Giác Thức hả con?! Còn ai nữa không con?

Người nào mà nhiếp tâm không niệm khởi trong 5 phút? Có người nào được không? Cứ giơ tay! 5 phút, 5 phút thôi!

  • Thanh Quang hả con? Rồi. Con!

Tu sinh Gia Hạnh: Gia Hạnh.

Trưởng lão: Gia Hạnh hả? Còn bên kia con?

Tu sinh Thiện Hoa: Dạ thưa con Thiện Hoa.

Trưởng lão: Thiện Hoa. Còn ai nữa không con? Con hả con?

Tu sinh Nguyên Trung: Thưa con, dạ, nguyên Trung.

(18:58) Trưởng lão: Nguyên Trung. Còn ai nữa không con?

Bây giờ đến một phút mấy con, người nào mà nhiếp tâm trong một phút không niệm khởi? Con hả con, pháp Châu hả con?

Tu sinh Pháp Châu: Dạ

Trưởng lão: Còn ai nữa không con? 1 phút không niệm khởi?

30 giây, có người nào 30 giây, nhiếp tâm trong 30 giây không niệm khởi không? Không có hả? 30 giây, tên gì con?

Tu sinh Gia Khánh: Dạ con Gia Khánh ạ.


Thứ Sáu, 21 tháng 7, 2023

62- BIẾT CHUYỆN MÌNH ĐỂ XẢ TÂM

 

62- BIẾT CHUYỆN MÌNH ĐỂ XẢ TÂM

(01:21:34) Cho nên hôm nay thứ nhứt là chúng ta nhớ kỹ lại, chúng ta tu đúng. Thầy xin nhắc lại lời của Đức Phật nói: “Tâm không phóng dật là đệ nhất pháp giải thoát”. Vậy thì hằng ngày chúng ta kiểm soát lại tâm mình có phóng ra không. Mà nó phóng cái gì, nó phóng pháp gì, rồi nó phóng theo sắc, thinh, hương, vị, xúc, pháp, sáu trần của nó là cái gì, thì chúng ta phòng hộ giữ gìn, đừng dính mắc những cái đó. Xả xuống.

Quý sư và các thầy đã đọc cái cuốn 9 xong rồi. Chắc chắn là quý sư đã thấy rõ ràng là, những cái điều Đức Phật nói, mình biết mình đừng biết người, tức là phòng hộ sáu căn. Đó là phòng hộ sáu căn. Mà hễ mình biết chuyện người là không phòng hộ sáu căn. Mà biết chuyện người thì như các sư, các thầy đọc, ở trong cuốn 9 các sư thấy, người ta đã tu phí công mà không có giải thoát.

Biết chuyện của cô Út, mà cô Út cô làm chuyện đó để cho mình tu mà tại sao mình lại biết chuyện cô Út làm gì, mình không biết chuyện của mình đi. Để Thầy lấy câu chuyện đó, lấy cái lời nói, lời hỏi của cô Liễu Tâm, mà trả lời cho tất cả những người tu sai. Cứ nhìn ra ngoài tức là phóng dật chứ gì. Đọc cái bài kinh đó, đọc cái cuốn 9 rồi có thấy phải, các cô ở đây Thầy nói các cô, nhưng mà nói chung, là cái tâm của các tu sĩ ở đây đều phóng dật như vậy hết. Không có người nào mà không phóng dật.

Mà Đức Phật đã nhắc: “Biết chuyện mình đừng có biết chuyện người”, nhưng mà tại sao chúng ta cứ biết chuyện người? Vậy thì biết chuyện người là gì? Là phóng dật chứ gì. Có đúng không ? Cho nên vì vậy đó là tâm phóng dật là không giải thoát đó. Cho nên chúng ta biết mình thì không phóng dật đó, mà không biết mình thì phóng dật. Cho nên biết mình phải biết như thế nào? Biết Tứ Niệm Xứ không có gì hết, thanh thản, an lạc. Mà Tứ Niệm Xứ có niệm thì tức là đẩy lui chướng ngại pháp. Đó là biết chuyện mình để đẩy lui nó thôi đó, đó là đẩy lui chướng ngại pháp trong tâm của mình là biết mình.

Còn bây giờ, đã quên mình, cho nên biết chuyện người ta thì trong này không còn biết trong này. Cho nên chướng ngại trong này bây giờ không thấy nữa, mà thấy chuyện người ta chướng ngại không, thấy người ta không đúng không, hoàn toàn vì vậy cho nên mình không giải thoát.

(01:24:02) Người ta tạo ra cái cảnh để cho mình, để nhử cho mình, để cho tâm mình coi có phóng dật hay không. Rồi cái hoàn cảnh, tùy theo cái hoàn cảnh ở trong tu viện, người ta dựa vào cái hoàn cảnh sẵn có của nó, người ta tạo ra thêm để cho mình thấy, để cho mình tâm không giận. Cho nên gọi là ly dục ly ác pháp hay gọi là xả tâm. Thường thường cô Út dạy là nắm cái ý chứ gì. Nắm cái ý, thì do tất cả mọi cái đều cái ý của mình chứ gì. Mà bây giờ mình nắm được cái ý thì không có cho nó phóng dật chứ gì. Mà không cho phóng dật thì tức là giải thoát.

Đó Thầy nhắc lại những cái điều này, cố gắng nhớ kĩ để chúng ta nỗ lực tu. Tu để đền đáp ơn Phật, để đền đáp ơn đàn na thí chủ, ơn Thầy và chúng ta xứng đáng là những con người trong xã hội loài người, xứng đáng là một con người đối với dòng họ, con cháu của chúng ta, từng phút giây, một phút giây, Thầy nói thực sự ra Thầy chỉ lấy như thế này. Đây là Thầy nhắc nhở.

Bây giờ tôi ngồi đây tôi tu nè, tôi coi có xứng đáng đối với những người thân của tôi không nè. Bây giờ cái tâm thanh thản, an lạc nè, vô sự nè, tôi quan sát bốn chỗ tôi thấy rõ ràng, như vậy là trong một giây này tôi sẽ xứng đáng với con cái tôi, xứng đáng với mọi người. Tôi không có cái tâm gì mà gọi là ác pháp trong này cả. Bây giờ tôi tiếp tục một phút nữa tôi coi xứng đáng không.

Bây giờ tôi thấy hoàn toàn tôi thanh tịnh, vậy là tôi xứng đáng. Tâm tôi không có phóng bậy bạ, không dính mắc việc của ai nữa hết, rõ ràng là tôi xứng đáng. Tôi xứng đáng với những người thân của tôi này, với những người mà hiện có mặt trên hành tinh này, tôi xứng đáng. Ngày hôm nay tôi ăn cái bữa cơm này tôi xứng đáng với cái chuyện làm của tôi này. Rồi bây giờ tôi tiếp tục tôi ngồi tôi chơi, mà tôi nhìn thấy tôi xứng đáng, tôi quan sát tôi thấy tôi xứng đáng thọ nhận của đàn na thí chủ. Cái y áo này tôi xứng đáng mặc.

Cho nên do đó mình quan sát mình xem thấy, cứ thấy như vậy, mà suốt 24 tiếng đồng hồ mà hoàn toàn thanh tịnh như vậy là tâm không phóng dật. Tức là nó không có dính bên đây, bên kia nữa là hết rồi. Thì do đó tiếp tục ngày mai nữa là tôi nhập Sơ Thiền hoàn toàn, tức là tâm của tôi nó sẽ sung mãn. Thì khi mà nó sung mãn rồi, thì bắt đầu bây giờ tôi vào hỏi Thầy bây giờ tâm con nó như vậy rồi, bây giờ nó luôn luôn định trong này rồi, nó sung mãn nó hoàn toàn nó không phóng dật gì nữa hết rồi, vậy Thầy dạy con tiếp.

(01:26:35) Rồi bắt đầu bây giờ trình cho Thầy nghe tất cả những cái quá trình tu như thế nào, thế nào. Bây giờ sau đó Thầy mới nghiệm, Thầy trắc nghiệm. Thầy trắc nghiệm xong rồi, Thầy nói bây giờ được để nhập Nhị Thiền. Bây giờ về phải không, tiếp tục hướng tâm như vầy, như vầy, như vầy, thì sẽ nhập Nhị Thiền. Phải không? Bây giờ mà nhập Nhị Thiền thì nó ở trong như thế nào, hỷ lạc nó làm sao, Thầy sẽ nhắc nhở hẳn hoi.

Đây là Thiền căn bản thứ hai. Nếu quý sư mà xong rồi bây giờ đến mà xin Thầy mà nhập Nhị Thiền, đây là Thầy sẽ giảng về Thiền căn bản thứ hai. Bởi vì Thiền căn bản thứ nhất là Thầy đã giảng rồi. Mà từ lâu tới giờ chưa có người nào tới Nhị Thiền cho nên Thầy chưa có giảng Thiền căn bản thứ hai. Phải không? Mà tới Thiền căn bản thứ ba tức là Tam Minh.

Tại sao hồi đó ông Phật ông đi một lèo vậy được, còn Thầy bây giờ phải dạy từng phần, từng phần như vậy? Đúng vậy, bởi vì bây giờ nó đã tu lạc vào những cái tà pháp, cho nên nếu mà không hướng, thì nó sẽ rơi vào tà pháp mất sao. Vốn chúng ta có tu tập một cái tà pháp, cho nên cái ngấn đó, nó sẽ lạc chúng ta vào chỗ sai.

Còn ngày xưa Đức Phật tu tập vào tà pháp, nhưng mà sáu năm khổ hạnh ông hoàn toàn sung mãn, còn chúng ta bây giờ mới hai ba ngày thấy nó quay vô chưa sung mãn.

Mật Hạnh mới có hai ba ngày nó quay vô, ức chế nó, nó cũng vẫn quay vô như thường chứ đâu có không quay vô đâu. Nhưng mà nó chưa hoàn toàn là sung mãn.

Cho nên vì vậy mà khi đó phải được Thầy hướng dẫn cặn kẽ trong cái giai đoạn thứ hai này, sau khi nhập xong bốn Thiền tức là chúng ta sẽ vượt qua giai đoạn thứ hai. Nghĩa là cái bài pháp mà chúng ta sẽ giảng tới cái chỗ này chúng ta mới thấy những cái nguy hiểm vô cùng. Thì bây giờ nỗ lực mình tu đi, tu đi rồi Thầy sẽ giảng tới giai đoạn thứ hai căn bản Thiền. Còn bây giờ Thầy nói về cái mình nghe, trời ơi hay quá màu nhiệm quá như vậy là vô làm đại, không ngờ mình ức chế tâm mình vô làm đại cái nó nguy hiểm vô cùng.

(01:28:42) Cho nên coi như là cái loại sách này không thể viết được. Vì vậy mà ngày xưa Đức Phật chỉ nói nhập cái Nhị Thiền, Tam Thiền, Tứ Thiền cho đến Tam Minh thì không có mệt nhọc, không có mỏi mệt. Phải không? Đức Phật nói trong kinh rất rõ mà, không có mệt nhọc, không có mỏi mệt mà. Nhưng mà bây giờ chúng ta muốn nó vào mau như vậy, làm sao cho được.

Đó, vì vậy mà sau này quý thầy tu được thì có cuốn thiền thứ hai ra đời. Cuốn thiền thứ hai ra đời là có người nào tu, thì trong cái cuốn thiền thứ hai ra đời, thì sau khi viết cuốn này rồi Thầy nhắc, khi nào ly dục ly ác pháp nhập Sơ Thiền được rồi, thì phải đến học tập với một vị sư chứ không phải đọc trong cuốn sách này mà tu tập được.

Để người ta chưa ly dục ly ác pháp người ta tập ngang thì nó nguy hiểm. Mình phải nhắc nhở mới cho cuốn sách ra đời chứ còn nếu cho cuốn sách ra đời mà không nhắc nhở họ, thì họ cầm cuốn sách này, họ đọc cái rồi bắt đầu họ hướng tầm bậy cái họ chết thì sao. Đó là cách thức tu.

Cho nên ở đây, Thầy nhắc nhở, thứ nhất là chúng ta nên đi kinh hành nhiều, đừng có ngồi trong thất nhiều, phải đi kinh hành nhiều. Chúng ta không đi ở ngoài thì chúng ta đi vòng vòng, vòng vòng, mỏi chân thì chúng ta ngồi nghỉ một chút rồi chúng ta hết mỏi chân thì chúng ta đi. Đừng có đóng cửa, đừng có ngồi. Trong cái cuốn chín Thầy có nói tu về ánh sáng, vì Chơn Thành hỏi Thầy, tu trong ánh sáng rồi tu trong bóng tối, tu như thế nào.

Mình tu giải thoát cho mình thì mình đừng có tu giả dối. Vừa khi mình dùng ánh sáng mà mình lại không tu, để mình ngủ, thì cái đó là mình giả dối. mình giả dối là để mình làm gì đây. Mình quyết tu giải thoát chứ đâu phải mình đến đây mình làm hay đâu. Cho nên thắp đèn tới 12 giờ mà ngủ khò mà tưởng đâu là tu đến 12 giờ, ai ở ngoài: “Trời ông này thức quá trời, tu dữ tợn”, mà không thấy ông đi kinh hành chỗ nào hết.

(01:30:46) Trời đất ơi ông ngồi thiền ông giỏi quá trời, ông ngồi thiền mà ông gục. Trời ơi ông gục như vậy là ông tu cái gì bây giờ đây? Mình tu phải thật cho mình, giải thoát từng phút giây, biết cái phút này là phút tâm mình thanh thản, an lạc, còn tâm mình không thanh thản, an lạc thì mình có ngồi tu nó có lợi ích gì? Đi kinh hành nó còn lợi ích, nó còn tỉnh táo, nó còn phá được hôn trầm.

Cho nên trong đạo Phật chúng ta nhớ Chánh Tinh Tấn. Chánh Tinh Tấn là siêng năng chứ gì, mà siêng năng ở trong tà tinh tấn thì như thế nào? Siêng năng trong tà tinh tấn, bữa nay thôi tu tới 11, 12 giờ khuya mà chưa ngủ, nhưng ngày mai mới 7 giờ là lo đi ngủ rồi thì cái đó là Tà Tinh Tấn chứ làm sao Chánh Tinh Tấn được, phải không? Nghĩa là phải tu đều đều, bữa nay tới 10 giờ đi ngủ, thì mai cũng 10 giờ, mốt cũng 10 giờ, như vậy là Chánh Tinh Tấn, còn bữa nay thì 10 giờ đi ngủ, mà mai thì 9 giờ.

Đi tu mà Tà Tinh Tấn thì nó chẳng đi đến đâu hết. Thà là tu ít. Bây giờ 7 giờ, mình tu tới 9 giờ mình đi ngủ. Ngày mai cũng tu đúng 7 giờ tới 9 giờ đi ngủ. Khuya mình thức 3 giờ, thì mình phải thức luôn tới sáng, đừng đi ngủ nữa. Ngủ lại nó cũng thành quen, nó thành ra lười biếng. Còn nếu mình tu 3 giờ dậy không nổi, thì 4 giờ mình dậy ai bắt buộc mình 3 giờ?

Nhưng mà ngày mai cũng đúng 4 giờ, ngày mốt cũng đúng 4 giờ, buổi kia cũng đúng 4 giờ. Cứ đúng 4 giờ thì mình tu. Rồi lần lượt lần lượt mình tăng lên, tăng dần, tăng dần lên, do cái sức đi kinh hành của mình rồi cái sức tỉnh thức nó có, nó phá dần cái buồn ngủ, mà nó phá dần buồn ngủ thì sức tỉnh thức nó có.


92- TUỔI GIÀ CHỈ TU PHÁP XẢ

  92- TUỔI GIÀ CHỈ TU PHÁP XẢ, TUỔI TRẺ NÊN TU CÓ THỨ LỚP (00:00)  Phật tử : Hiện giờ, con không biết nên tu pháp nào nữa, nhờ Thầy tìm hộ d...